Lúc hai người hẹn hò, Lâm Ngọc Ngân chỉ cho anh ta cầm tay của mình.
Cô muốn giữ lại sự trong sạch của bản thân, đợi đến khi kết hôn rồi mới đưa lần đầu tiên của mình cho anh.
Hàn Vũ liền đồng ý!
Có thể thấy người đàn ông này là thật lòng yêu Lâm Ngọc Ngân cô.
Nhưng Lâm Ngọc Ngân không ngờ rằng người đàn ông này lại hèn hạ như vậy.
Anh ta vì tiền đồ tương lai của bản thân, không từ thủ đoạn đem vị hôn thê của anh ta là Lâm Ngọc Ngân cô đẩy xuống vực sâu.
Lâm Ngọc Ngân khóc to, giống như muốn đem toàn bộ kìm nén trong lòng bấy lâu nay trút hết ra bên ngoài.
Trần Hùng tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng đưa cho cô khăn giấy.
Lâm Ngọc Ngân nhìn Trần Hùng, người đàn ông luôn luôn ở bên cạnh, âm thầm bảo vệ cô.
Sau đó, cô nhào vào trong ngực Trần Hùng.
Nước mắt làm ướt một mảng áo trước ngực của Trần Hùng.
“Tất cả đều đã qua rồi.
Từ bây giờ, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con em”
“Cả cuộc đời này.”
“Cái tên Hàn Vũ kia còn dám đến làm phiền em nữa thì anh nhất định sẽ khiến hắn biến mất trên thế giới này.”
Cả một đêm này, Lâm Ngọc Ngân gần như thức trắng.
Hôm sau lúc trời vừa hửng sáng, Lâm Ngọc Ngân liền thức dậy, rửa mặt, sau đó nhìn về phía gương nở một nụ cười giải thoát.
Chuyện giữa Hàn Vũ và cô cũng nên quên đi thôi.
Bất luận giữa hai người đã trải qua những gì, bất luận lúc trước trong lòng cô còn nhớ tới người đàn ông này hay không.
Nhưng hiện tại, Lâm Ngọc Ngân có thể chắc chắn, cô sẽ không để ý người đàn ông này một chút nào nữa.
Người đàn ông này không đáng để cô lưu luyến, càng không đáng để cô yêu.
Mà bây giờ, bên cạnh Lâm Ngọc Ngân đã có một người đàn ông thật sự yêu cô, cô cần phải biết quý trọng.
Thật may, khi đó Lâm Ngọc Ngân kiên quyết giữ mình, đợi đến khi kết hôn rồi mới đem lần đầu tiên của mình cho Hàn Vũ.
Nếu không thì bây giờ cô sẽ cực kỳ hối hận.
Ăn xong bữa sáng, giống như ngày thường, Lâm Ngọc Ngân lái xe đến công ty.
Mấy ngày nay, cô đều rất bận rộn.
Nhưng cô vừa tới công ty thì liền nhìn thấy xe Bentley của Hàn Vũ đỗ trước cửa.
Hàn Vũ ôm một bó hoa hồng to bước xuống xe tiến về phía Lâm Ngọc Ngân.
“Ngọc Ngân, chuyện hôm qua, anh thật sự xin lỗi.”
“Là anh đã quá nóng vội, anh xin lỗi em.”
“Anh có thể bắt đầu theo đuổi lại em được không?”
Nói xong, Hàn Vũ liền đem bó hoa kia tặng cho Lâm Ngọc Ngân, trên mặt tràn đầy sự mong đợi.
Sắc mặt Lâm Ngọc Ngân liền trầm xuống.
Người đàn ông hèn hạ vô sỉ này! Đã từng hại cô vào bước đường cùng vậy mà vẫn còn mặt mũi đến đây làm hoà.
Thật là âm hồn bất tán!
Bịch Lâm Ngọc Ngân đánh bay bó hoa trong tay Hàn Vũ xuống đất.
Sau đó, cô dùng hết sức lực, vung một cái bạt tai vào mặt Hàn Vũ.
Cái bạt tai này khiến Hàn Vũ kích động.
Con mắt của anh ta trợn trừng lên nhìn cô.
Hoàn toàn không dám tin Lâm Ngọc Ngân đột nhiên đánh anh ta.
“Ngọc Ngân, em làm gì vậy?”
“Hàn Vũ, anh cảm thấy tôi rất dễ lừa đúng không?”
“ Năm đó, anh vì muốn tiếp cận con gái lớn của nhà họ Phó trên thành phố, không ngại dùng những thủ đoạn đê hèn, tự tay tìm người hủy hoại sự trong sạch của tôi.”
“Đẩy tôi xuống vực sâu.”
“Sau sáu năm, hôm nay anh lại đến làm phiền tôi, sau lưng cô con gái “
nhà họ Phó, anh tới tìm tôi, muốn tôi làm tình nhân của anh.”
“Anh coi Lâm Ngọc Ngân tôi là gà à?”