“Thủ lĩnh, tiếp theo anh định làm thế nào.”
Gora bước đến bên cạnh Trần Hùng, đưa một điếu thuốc qua.
“Tôi cũng không biết.”
Trần Hùng lắc đầu, tiếp tục ngước nhìn mặt trời chói chang trên cao: “Tôi không biết tiếp theo nên làm thế nào, cũng không có dự định gì cả.”
Trong lòng Trần Hùng lúc này thật sự rất loạn, rối như tơ vò vậy.
Chuyện giữa anh và nhà họ Trần không thể thanh toán xong dễ dàng như vậy, hai bên ai cũng không bỏ qua cho ai!
Yến Linh Ngọc và Ngô Quế Anh đưa Trần Kỳ Lâm trở về biệt thự, sau đó vội vã gọi bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho anh ta.
Mấy vết đao chém trên người Trần Kỳ Lâm cũng không quá nghiêm trọng.
Chỉ cần bôi thuốc, may miệng vết thương lại, nghỉ ngơi một thời gian là không có chuyện gì lớn.
Nhưng vì Trần Kỳ Lâm bị rút quá nhiều tủy sống dẫn đến cơ năng trong cơ thể chịu tổn hại nặng nề.
Hơn nữa, sau khi bị rút tủy sống Trần Kỳ Lâm phản ứng quá kích động, cùng với đó là vài va chạm đặc thù dẫn tới anh ta không thể đứng dậy được như người bình thường.
Cũng chính là nói, cho dù bây giờ Trần Kỳ Lâm có khỏe lên cũng chỉ có thể ngồi xe lăn, còn phải ngồi bao lâu thì không thể nói rõ được.
Có thể là vài ngày, vài tháng, hoặc cũng có thể là cả đời!
Thấy con trai mình trở thành như vậy, Yến Linh Ngọc cảm thấy sắp phát điên rồi.
Tối hôm đó, Yến Mai Dung theo Yến Linh Ngọc đến một nơi vắng vẻ không người.
Yến Linh Ngọc lấy điện thoại ra, bấm một dãy số trong trí nhớ.
Điện thoại dược nhận, bên kia đầu dây truyền đến giọng nói trầm nặng của một người đàn ông trung niên:
“Linh Ngọc, có chuyện gì mà phải gọi số điện thoại này của anh vậy?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói.
“Kỳ Lâm bị người ta hại thảm rồi, nó bị rút tủy sống, cơ thể cũng bị tàn phá vô cùng nghiêm trọng, bây giờ biến thành người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ.
Thậm chí rất có khả năng nó sẽ phải ngồi trên xe lăn sống qua nửa đời sau.”
“Em nói cái gì!”
Cảm xúc của người đàn ông bên kia bỗng trở nên kích động, tiếng nói mang theo sự phẫn nộ.
“Ai, mẹ nó là ai làm?”
“Trần Hùng, đứa con hoang mà năm xưa bị chúng ta đuổi khỏi nhà họ Trần đó.” Có thể cảm nhận được sự tức giận từ tận đáy lòng Yến Linh Ngọc qua mỗi từ phát ra từ miệng bà ta.
“Em không đợi nổi nữa, thật sự không chờ nổi nữa rồi.
Rốt cuộc bên anh còn cần bao lâu nữa, em phải diệt sạch nhà họ Trần, em phải báo thù cho Kỳ Lâm.”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, giống như đang bình ổn tâm trạng của mình.
Qua thật lâu ông ta mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhanh thôi! Linh Ngọc, em cho anh thêm vài ngày, mọi chuyện đang được tiến hành vô cùng thuận lợi.
Anh đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, chỉ cần đợi Liễu Nhất Kiếm xuất quan nữa thôi.
Em cũng đừng nóng lòng quá, kế hoạch này chúng ta đã chuẩn bị gần hai mươi năm rồi.
Lần này nhất định có thể thành công.
Đừng sốt sắng, tất cả nghe theo anh sắp xếp!”
“Vâng.”
Yến Linh Ngọc đáp lại một tiếng, sau đó nói: “Em rất nhớ anh.”
“Anh cũng nhớ em!”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói: “Sắp rồi, chúng ta rất nhanh có thể ở bên nhau một cách đường hoàng.
Đến lúc ấy cả Phương Bắc này đều nằm trong tay hai ta.
Linh Ngọc, đây là lời hứa ban đầu của anh, anh chắc chắn sẽ không thất hứa!”
“Vâng!”.