“Liễu Nhất Kiếm, ông cũng mạnh miệng thật đó.”
Vào lúc này, giọng nói tức giận của Ngô Quế Anh vang lên.
Ở bên kia, Ngô Quế Anh và đoàn nhân vật cấp cao của nhà họ Trần cũng hùng hổ đi về phía này.
“Ồ, chị Quế Anh, đã lâu không gặp!”
Liễu Nhất Kiếm nghe thấy giọng nói của Ngô Quế Anh, trên mặt liền xuất hiện một nụ cười lâu ngày không gặp.
“Những năm qua, chị Quế Anh vẫn luôn chuyên tâm lễ Phật.
Theo lý mà nói, tính khí nóng nảy của chị đáng lẽ phải được kiềm chế từ lâu, nhưng bây giờ gặp lại xem ra chị Quế Anh vẫn nóng tính như xưa."
“Hừm.”
Liễu Nhất Kiếm vừa nói vừa lắc đầu: “Chao ôi, chị Quế Anh, xem ra con đường tu hành đạo Phật của chị cũng không tốt lắm, hay là để tôi chỉ cho chị một con đường để khai sáng.”
“Tôi cho rằng lý do mà chị không thể tu hành đạo Phật, là do chị có quá nhiều vướng bận.
Hay là chị cứ giao nhà họ Trần lại cho tôi, để nhà họ Liễu tôi thay chị tiếp quản.
Như vậy chị có thể toàn tâm toàn ý lên núi Artha tu hành đạo Phật, thấy thế nào?”
Không ngờ đệ nhị phương Bắc - Liễu Nhất Kiếm cũng chỉ là một tên ăn nói hàm hồ, hơn nữa những gì ông ta nói lại có chút khó chịu.
Ngô Quế Anh bị những lời nói của Liễu Nhất Kiến làm cho vô cùng tức giận, nói: “Liễu Nhất Kiếm, ông đừng ở đây nhiều lời với lão bà đây.
Ngày hôm qua ông đã giết chết một vị vương nhà họ Trần tôi, ông phải cho tôi một lời giải thích.”
“Giải thích?”
Liễu Nhất Kiếm cười lớn, sau đó ông ta đưa tay ra, Liễu Long Minh ở bên cạnh lấy một chiếc hộp từ trong đó ra, ông ta nắm lấy chiếc hộp rồi ném thẳng về phía Ngô Quế Anh.
Sức mạnh vừa đủ, một vị cao thủ của nhà họ Trần bên cạnh Ngô Quế Anh lập tức tiến lên phía trước đón lấy chiếc hộp.
Ngay sau đó, vị cao thủ này liên tục lùi lại phía sau vài bước, cuối cùng mới khó khăn trút được sức mạnh đã đặt vào chiếc hộp.
Chiếc hộp mở ra, vị cao thủ này cực kỳ hoảng sợ.
Khi Ngô Quế Anh và Trần Tôn Long ở bên cạnh nhìn thấy đồ vật trong chiếc hộp, sắc mặt tất cả đều tối sầm lại.
Thứ đựng trong chiếc hộp không tốt đẹp gì, chính là đầu của Thượng Quan Anh Hùng!
“Liễu Nhất Kiếm, ông ức hiếp người quá đáng!”
Trần Tôn Long và những người khác đều tức giận, ngay sau đó hai bên rút kiếm ra, có vẻ như sắp đánh nhau.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người bước ra từ phía sau đám đông, không nhanh không chậm, giống như đang đi dạo trong sân vắng.
“Liễu Nhất Kiếm, mọi chuyện không cần quá tuyệt tình như vậy.”
Người đến chính là thần bảo hộ của nhà họ Trần, Hạng Ương, người được mệnh danh là đệ nhất phương Bắc.
Sự xuất hiện của Hạng Ương ngay lập tức khiến trái tim của tất cả mọi người ở đây có cảm giác bị áp bức, vị đệ nhất phương Bắc đương nhiên là danh bất hư truyền.
“Ha ha, Hạng Ương, đã lâu không gặp.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy bị áp bức, chỉ có duy nhất Liễu Nhất Kiếm là trở nên phấn khích đến lạ thường.
“Hạng Ương, năm đó trên núi Long Vương, tôi đã bị nửa chiêu của ông đánh bại.
Vốn dĩ ông có thể dùng một nhát kiếm lấy đi mạng sống của tôi, nhưng ông đã cho tôi cơ hội sống sót.
Ông nói xem, nếu như năm đó ông trực tiếp giết chết tôi thì tốt biết bao nhiêu, phải không?”
“Cũng sẽ không xảy ra những chuyện như bây giờ, đúng không?”
Cái tên Liễu Nhất Kiếm này giống như một con sói mắt trắng vong ân bội nghĩa.
Năm đó Hạng Ương đã để lại cho ông ta một con đường sống, nhưng không ngờ ông ta chẳng những không hề cảm kích mà còn dùng chuyện này để chế giễu Hạng Ương.
“Vì vậy, Hạng Ương, đại trượng phu làm việc nhất định phải đuổi cùng giết tận.”
Nói xong, đột nhiên Liễu Nhất Kiếm rút thanh trường kiếm ở sau lưng ra, mạnh mẽ đâm một nhát xuống đất.
Mũi kiếm đâm xuống đất, giống như dao cắt đậu phụ: “Hạng Ương, ba ngày sau, tại Lạc Long Đài trên núi Long Vương, tôi và ông sẽ quyết đấu một lần nữa.”.