Điện Đức Hoàng


“Xuân Yến, chuyện này tuyệt đối không phải là do Hàn Vũ gây chuyện trước!”
“Hơn nữa, con cũng biết tính cách của Hàn Vũ là như thế nào mà.

Nó yêu con rất nhiều.

Làm sao nó có thể đi ra ngoài và gây rối hay trêu hoa ghẹo nguyệt sau lưng con được chứ?”
Phó Xuân Yến khẽ khẽ gật nhẹ đầu: “Vậy thì chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Hàn Khoa vội vàng nói: “Là Lâm Ngọc Ngân, người phụ nữ đã từng đính hôn với Hàn Vũ sáu năm trước.”
“Con cũng biết cô ta đó, 6 năm trước đây con ả đàn bà lắng lơ lăng loàn đó đã cùng với một tên ăn mày làm ra chuyện ghê tởm bại hoại thanh danh, cũng vì lí do đó mà nhà ta mới hủy hôn ả.” “Không ngờ cách đây không lâu, ả ta lại dám thật sự lại tới quấy rầy Hàn Vũ, muốn làm người yêu của Hàn Vũ, hòng tìm kiếm lợi ích từ Hàn Vũ.”
“Nhưng khi Hàn Vũ từ chối ả ta, người đàn bà lăng loàn xấu xa đó đã ôm mối hận trong lòng, và cùng với người đàn ông của ả, đôi gian phu dâm phụ đó đã đánh Hàn Vũ thành ra như thế này.”

Vừa nói xong, Hàn Khoa đã đã rơi lệ.
Đúng quả là làm cho văn phòng bất động sản có khác, có thể đổi trắng thay đen một cách kinh khủng như vậy.
“Lâm Ngọc Ngân, và còn một người khác?”
“Đúng vậy, hắn ta tên là Trần Hùng, thằng ăn mày nghèo rớt mồng tơi có quan hệ bất chính với Lâm Ngọc Ngân sáu năm về trước.”
Hàn Khoa đáp: “Cái tên Trần Hùng đó quả thực rất có thủ đoạn.

Cậu của các con là Triệu Văn Tuấn chính là chết trong tay của hắn.”
“Trước kia Lâm Ngọc Ngân đến quấy rầy Hàn Vũ, khẳng định chắc chắn là tên Trần Hùng đó ở sau lưng dở trò mua ma chuốc quỷ.”
“Bởi vì bọn chúng thành lập một công ty tên là tập đoàn Ngọc Thanh, và bây giờ chúng đang mở đường ngang, muốn mở thị trường để thành lập thương hiệu của riêng mình, cũng đang thiếu tiền vốn đầu tư, vì vậy chúng định dùng nhà họ Hàn làm bàn đạp!”
Đến lúc này, Hàn Khoa đã nghiến răng nghiến lợi.
Anh nắm chặt tay thành từng vết nứt, gân xanh trên trán nổi lên từng cái.
“Xuân Yến, con gả cho nhà họ Hàn của chúng ta, cha cũng cũng chưa từng đòi hỏi hay xin con điều gì.”
“Nhưng lần này Hàn gia của ta bị bọn họ giẫm lên đầu, cha xin con hãy làm gia chủ cho nhà họ Hàn chúng ta.”
Cùng với câu nói đó, Hàn Khoa cũng như chuẩn bị quỳ xuống chân Phó Xuân Yến.
Phó Xuân Yến cau mày nói: “Cha là cha, quỳ lạy con, cái lạy này con không kham nổi.”
“Không cần phải làm mấy chuyện màu mè lòe loẹt này trước mặt con.

Hàn Vũ là chồng con.


Anh ấy bị đánh thành ra như thế này.

Con đương nhiên sẽ tìm công lý cho anh ấy.”
Hàn Khoa nhanh chóng đứng lên, thở phào nhẹ nhõm.

Từ lúc mà Triệu Văn Tuấn bị Trần Hùng giết chết, không phải là ông ta không nghĩ đến việc trả thù.
Chỉ là sau khi điều tra, ông ta mới phát hiện ra tập đoàn Ngọc Thanh có một mối liên kết sâu sắc với băng đảng của Đại Hưng Thịnh ở trong thành phố Bình Minh.
Vì vậy, rất khó để ông ta có thể liên ngân hàng để chống lại Ngọc Thanh trong kinh doanh.
Còn ở trong thế giới ngầm, hiện tại Triệu Văn Tuấn đã sụp đổ, Lí Minh mới nổi lên thì lại cùng một duộc với đám người Đại Hưng Thịnh, Hàn Khoa không có cách nào tấn công Trần Hùng ở trong thế giới ngầm này cả.
Cho nên, ông ta có lòng nhưng lực bất tòng tâm, trong hoàn cảnh như hiện tại, nhà họ Hàn rất khó để đối đầu được với Ngọc Thanh.
Tuy nhiên, bây giờ Phó Xuân Yến đã gật đầu.
Dựa vào bối cảnh của gia nhà họ Phó ở trong tỉnh, tập đoàn Ngọc Thanh nhất định sẽ bị phá hủy.

Muốn giết chết Trần Hùng cùng Lâm Ngọc Ngân chỉ là chuyện đơn giản như trở bàn tay mà thôi.
“Xuân Yến, Trần Hùng hại Hàn Vũ, đánh nó thành ra như thế này, đến cả Triệu Văn Tuấn cũng bị bọn chúng hãm hại giết chết.”
“Huyết hải thâm thù, nhất định phải khiến bọn chúng nợ máu thì trả bằng máu”
“Xuân Yến, vì con đã hứa sẽ tìm lại công đạo cho nhà họ Hàn chúng ta, cho nên con phải liên hệ với những người trong tỉnh càng sớm càng tốt.”
“Người trong tỉnh?”
Phó Xuân Yến đột nhiên quay đầu nhìn Hàn Khoa, giọng điệu mang theo vẻ u ám khiến cho người khác không thể tài nào đoán ra được cảm xúc của cô: “Cha là muốn con dùng thế lực của nhà mẹ đẻ để đối phó với cái gọi là tập đoàn Ngọc Thanh này sao?”
Hàn Khắc trái tim run lên, tuy rằng căng thẳng, nhưng vẫn là gật đầu.
“Hahahal”
Tuy nhiên, Phó Xuân Yến bật cười lạnh lùng, và nói: “Chỉ là cái Ngọc Thanh nhỏ bé đó, cũng đáng để gia đình mẹ con ra tay hay sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận