Điện Đức Hoàng


Bên phía khu vui chơi, điện thoại của Phan Cường vẫn rung lên, nhưng gã ta lại không chú ý.

Gã đi chơi với bồ mình nên vẫn luôn tắt âm thanh điện thoại, bởi vì gã không muốn có kẻ quấy rầy nhã hứng của mình.

Nếu lúc này gã lấy điện thoại ra xem thì chắc chắn sẽ sợ xanh cả mặt, bởi vì chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Lý Minh đã gọi cho gã suốt mười cuộc gọi.
Thấy Trần Hùng giả vờ giả vịt, Phan Cường cười to hơn.
“Mày thật sự gọi điện thoại cho anh Minh đấy hả? Đúng là đóng kịch đóng từ đầu tới cuối!” Trào phúng xong, sắc mặt Phan Cường lại trở nên lạnh lẽo: “Mày chán sống rồi, dám giả mạo bạn của anh Minh, chỉ bằng điểm này, hôm nay mày sẽ bị chặt gãy cả tay chân!”
Nói xong, Phan Cường không kiên nhẫn phất tay: “Đè nó tới đây, tao sẽ tự tay đánh gãy tay chân của nó.”
Mười mấy tên áo đen đến gần Trần Hùng.

Song đúng lúc này, một chiếc xe hơi tông vỡ cổng khu vui chơi, điên cuồng lao tới bên này.

Xe dừng lại, một tên đầu trọc đầy mồ hôi bước xuống.
“Dừng tay lại hết cho tao! Phan Cường, mày điên rồi hả?”
Phan Cường ngẩn ra, nhìn đầu học hỏi: “Ba Trọc, mày làm gì mà sốt ruột thế?”
Ba Trọc chỉ cảm thấy lông tơ trên người đều dựng đứng lên, thậm chí không dám nhìn Trần Hùng mà xông lên đạp Phan Cường một phát.
“Mày muốn chết thì đừng liên lụy tới người khác! Mày có biết mày đã chọc phải ai không hả?”

Phan Cường ngây người.

Gã ta với Ba Trọc đều là đàn em của Lý Minh, bình thường quan hệ không tồi.

Gã ta chưa bao giờ thấy Ba Trọc mới gặp mặt đã đánh mình như thế nào.

Gã còn chưa kịp phản ứng thì Ba Trọc đã quay lại, quỳ xuống trước mặt Trần Hùng.

“Anh Hùng, anh Minh sắp tới rồi, mong anh hãy bớt giận!”
Chung quanh đột nhiên im phăng phắc.

Ngay khi rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra thì một chuỗi xe hơi màu đen đã chạy băng băng từ cổng khu vui chơi vào đây.

Sau đó dừng lại cách nơi này bảy tám mét.

Lý Minh đầy mồ hôi bước xuống xe, dẫn theo mấy chục tên đàn em hốt hoảng chạy sang bên này.
“Anh Minh” Khoảnh khắc ấy, Phan Cường vô cùng mờ mịt.


Nhớ lại phản ứng của Ba Trọc vừa rồi, gã chợt lạnh cả người.
Sắc mặt Lý Minh đen sì, trên trán đầy mồ hôi lớn như hạt đậu.

Đoàn người hấp tấp đi sang bên này.

Sau đó mấy chục người khom lưng hành lễ với Trần Hùng: “Anh Hùng.”
Tiếng kêu cung kính đồng thanh vang lên, người chung quanh đều nín thở, khiếp sợ nhìn sang bên này.

Đây chính là Lý Minh, vương giả của thế giới ngầm Bình Minh hiện nay.

Thế mà anh ta lại dẫn theo bao nhiêu người đến chào một người thanh niên thoạt nhìn chỉ có hai mấy tuổi này, thực sự rất khó tin.

Bất kể là quần chúng chung quanh hay là nhóm người bên Phan Cường đều sững sờ.

Cảnh tượng rúng động này khiến mọi người hốt hoảng.
“Thuộc hạ của anh muốn đánh tôi thành tàn phế.”
Câu nói của Trần Hùng khiến Lý Minh như rơi xuống hầm băng.
“Anh Hùng, tôi sẽ cho anh một lời giải thích.” Lý Minh nổi trận lôi đình, xoay người đi về phía Phan Cường.
Phan Cường lập tức quỳ xuống, sợ tới mức hồn vía lên mây.
“Anh Minh tha mạng, tha mạng cho eml”
“Bịch!”
Lý Minh đá lên ngực Phan Cường, khiến xương sườn của gã ta bị đạp gấy mất một cây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận