Điện Đức Hoàng


Dạ Tu La kia đối với 6 người nhóm Bóng Đêm và tất cả các thành viên nhóm Bóng Đêm mà nói thì chẳng khác nào một vị thần sống.

Nhưng bọn họ đều nghe Dạ Tu La nhiều lần nhắc đến Trần Hùng.

Đây chính là kẻ đã đánh bại hắn.
Khi đó đám người của Minh Thành đều cho rằng Trần Hùng sẽ bị Dạ Tu La đánh bại, dựa vào xuất thân từ điện Đức Hoàng và một tổ chức vô song như Thiên Tội.

Cho nên Minh Thành và đám người này vẫn không đề Trần Hùng vào mắt, căn bản là anh không thể so sánh với Dạ Tu La.

Vì thế nên khi Dạ Tu La ban hành mệnh lệnh này, 6 tên tướng ai nấy cũng tranh nhau tới Vạn Hoa.

Cuối cùng nhiệm vụ này đã rơi vào tay Minh Thành.
Hắn ta nghĩ tự mình có thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi trở về an toàn, thậm chí có thể ra tay giết chết Trần Hùng.

Nhưng bây giờ hắn mới nhận ra hắn đã sai lầm, quá sai lầm.

Người đàn ông trước mắt, cũng giống như Dạ Tu La, chính xác là một vị thần sống.

Anh ta so với Dạ Tu La còn kinh khủng hơn nhiều.
Trần Hùng chớp mắt đã giết chết Hoa Hồng Đen, giẫm lên bậc thêm tiến về phía Minh Thành.


Là một trong 6 vị tướng, sức chiến đấu của hắn không có gì đáng chê trách, chắc chắn được xếp vào hàng top trên thế giới.

Nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy toàn thân bị khí thế mạnh mẽ của Trần Hùng giam cầm.

Kết quả là hắn thậm chí còn mất hết can đảm để tấn công anh ta.

“Thịch!”
Trần Hùng nên ngay một quyền ở trên ngực của hắn ta, làm hắn văng ra ngoài, đập lưng vào làm sụp đổ cả một bức tường.

Lực đánh vừa rồi đủ để đánh chết một con bò.

Nhưng Minh Thành không chết, hiếm có kẻ nào sống sót được sau khi nhận một quyền của Trần Hùng.

Hắn ta như vậy là đã chống cự giỏi lắm rồi.
Một ngụm máu trào ra từ miệng Minh Thành, hắn cố gắng gượng từ trên mặt đất đứng lên với vẻ mặt dữ tợn.
“Mạnh, quá mạnh.”
Từ nội tâm Minh Thành không khỏi cảm thán, nhưng mặt hắn vẫn không có vẻ gì là sợ hãi.

Hắn cười haha rõ to.

Tiếng cười này làm cho Trần Hùng cảm thấy có gì đó không đúng.


Anh nắm lấy cổ áo của Minh Thành nói từng chữ: “Ngươi cười cái gì?”
Phụt!
Trong miệng Minh Thành lại phun ra một ngụm máu tươi.

Một quyền này của Trần Hùng không thể lấy mạng hắn ta, nhưng rõ ràng đã làm cho hắn trọng thương.

Minh Thành sẽ sớm mất mạng!
“Trần Hùng, mày trúng kế rồi!”
“Nhiệm vụ của tao, hoàn thành rồi, hahaha!”
Trần Hùng càng lúc càng cảm thấy không đúng.

Anh nhăn mặt, nhất thời nhíu mày tạo thành hình chữ Tứ.
“Trần Hùng, có phải mày rất muốn biết nhiệm vụ của tao lần này tới Vạn Hoa là gì đúng không?”
“Mày yên tâm, tao sẽ thành toàn tâm nguyện của mày, dù sao kết cục cũng đã định rồi.”
“Mày thật sự rất mạnh, nhưng từ đầu đến cuối, mày vẫn kém chủ nhân của tao.” “Một năm sau trận đấu đó, ông ấy đã tiến bộ hơn, không chỉ sức mạnh của bản thân, mà còn cả bộ não của ông ấy.”
Ù, ù Trong đầu của Trần Hùng lùng bùng những tiếng kêu ù ù, anh đã đoán ra một số manh mối.

Lúc này cả người Trần Hùng đều run rẩy: “Ngươi lần này đến Vạn Hoa, mục đích thật sự không phải là đối phó với ta.”
“Giờ mới biết thì đã không kịp rồi Trần Hùng ạ.

Mày mạnh như vậy sao tao có thể giết được mày.

Ngay từ đầu, chủ nhân của tao đã nói, nhiệm vụ này 90% sẽ phải bỏ mạng.”
“Nhưng ta không quan tâm đến việc mất mạng, có thể giúp chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ này, ta nghĩ mất mạng cũng đáng.”
Một ngụm máu tươi lần thứ ba lại phun ra từ miệng của Minh Thành: “Chủ nhân nói, con để ngàn dặm còn có tổ kiến.

Mày chính là con đề ngàn dặm kia, muốn tiêu diệt mày không thể lấy trứng chọi đá được.”
“Vậy việc đầu tiên phải làm là tiêu diệt ý chí của mày!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận