Điện Đức Hoàng


Trần Hùng không ngờ rằng Lưu Ánh Nguyệt lại bất ngờ quỳ xuống trước mặt mình, điều này thực sự khiến anh ấy thấy có chút kinh ngạc.
Lúc này, hai mắt Trần Hùng cũng đỏ lên: “Mẹ, con hoàn toàn không có khả năng hại Lâm Thanh Thảo.”
“Con bé là con gái ruột của con, con tuyệt đối sẽ không bao giờ để con bé xảy ra bất cứ chuyện gì!”
“Nhưng mà…”
“Đừng nói gì nữa cả.

Mau đứng dậy.

Việc quan trọng ngay bây giờ là phải cứu Lâm Thanh Thảo.

Con sẽ đưa mẹ về nhà.”
Nói xong, Trần Hùng không giải thích gì thêm, ngay lập tức ôm Lâm Thanh Thảo rời khỏi bệnh viện.
“Ngọc Ngân, cậu ta đang làm gì vậy?” Lưu Ánh Nguyệt từ trên mặt đất đứng dậy, mồ hôi nhễ nhại.
Lâm Ngọc Ngân hít một hơi thật sâu và nói: “Con để cho Trần Hùng đưa Thanh Thảo về nhà.

Anh ấy nói rằng anh ấy biết chữa bệnh, bệnh viện đã lực bất tòng tâm.


Con tin Trần Hùng sẽ sớm chữa khỏi cho con bé thôi.”
Trên đường về nhà, Trần Hùng gọi điện cho Thẩm Đại Lực và yêu cầu anh ta trực tiếp đến chỗ mình sau khi trở về thành phố.

Thời điểm anh ấy đưa Lâm Thanh Thảo về nhà, Thẩm Đại Lực không biết từ lúc nào đã đợi sẵn trước cửa nhà họ.

“Sao anh về nhanh vậy?”
Trần Hùng sững sờ nhìn Thẩm Đại Lực, hỏi.
Thẩm Đại Lực trả lời: “Lão đại, ngay khi anh ở phía trước lên xe rời đi, tôi đã bắt taxi ở phía sau theo chân anh.”
“Tôi thấy anh chạy vội trên đường.

Chắc gặp phải chuyện gì đó nên tôi đã nói với tài xế rằng nếu không đuổi kịp xe anh, tôi sẽ bẻ gãy cánh tay hắn”.
“Nhưng anh lái xe nhanh quá.

Lúc anh gọi điện cho tôi, tôi mới vào thành phố không lâu.”
Trần Hùng lên tiếng rồi ôm Lâm Thanh Thảo vào nhà.
Thầm Đại Lực sắc mặt trở nên khó coi: “Lão đại, cháu gái nhỏ của tôi bị sao vậy?”
“Đừng hỏi, canh giữ ngoài cửa, không ai có thể vào nếu không có sự cho phép của ta.”
Sau khi nói xong, Trần Hùng ôm Lâm Thanh Thảo vào phòng, đóng cửa rầm một tiếng.

Một bộ kim bạc được Trần Hùng mang ra từ một góc phòng.
Bộ kim bạc này là do lão đại của Trần gia để lại cho anh ta, cũng là quý nhân đã giúp anh ta trở nên xuất sắc như bây giờ.
Quý nhân mà anh ta gặp khi ấy là một lão ăn mày, ông ấy không chỉ dạy anh ta võ công mà còn dạy cho anh ta những kỹ năng y học tuyệt vời.
Vì vậy, bản thân Trần Hùng cũng là một bác sĩ thiên tài với y thuật rất giỏi.
Ngoài những chiếc kim bạc, bộ thiết bị này còn có một số con dao nhỏ mỏng như cánh ve sầu, tất cả đều được sử dụng để phẫu thuật.
Một bộ thiết bị hoàn chỉnh có trọng lượng không quá năm mươi gram, bất kể đi đến đâu, Trần Hùng đều mang theo trên người như một vật bất ly thân.
“Thanh Thảo, con nhất định sẽ không sao đâu.”
“Cha chắc chắn có thể cứu con.

Con yên tâm.”
Lúc này, da của Lâm Thanh Thảo bắt đầu đen lại, cả người lâm vào trạng thái hôn mê nặng.
Thực tế, lúc này con bé trông như đã chết.

Nhìn bộ dạng của Lâm Thanh Thảo, lòng Trần Hùng đau như dao cắt.
Anh nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ rằng khi kết thúc cuộc tranh chấp này, người bị thương sẽ là cô con gái anh yêu nhất.
Trần Hùng liên tục hít thở sâu, phải giữ trạng thái bình tĩnh và không đề tâm trạng của mình bị ảnh hưởng.
Sau đó, anh nắm lấy cổ tay của Lâm Thanh Thảo và bắt đầu bắt mạch cho con bé.
Tình trạng mạch có lúc bình thường, có khi tán loạn khiến Trần Hùng da đầu tê buốt.
Loại tình huống này làm cho Trần Hùng cảm thấy rất tồi tệ.
Sau đó anh ta trải ra bộ kim bạc.
Có bảy mươi hai cây kim bạc và tám con dao bạc.
Mỗi cây kim bạc có kích thước bằng sợi tóc, nhưng nếu quan sát bằng kính lúp sẽ thấy rằng mỗi cây kim bạc đều được khắc một hoa văn đặc biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận