Không từ ngữ nào có thể diễn tả được hết tâm trạng của Trần Hùng lúc này.
Đau, đau như ngàn kiếm xuyên qua vậy, chiêu này của Bóng Đêm tàn nhẫn hơn bao giờ hết.
Bọn chúng không đối phó với Trần Hùng, hoặc thậm chí cũng không đối phó Lâm Ngọc Ngân.
Thay vào đó, lại trực tiếp ra tay với con của họ là Lâm Thanh Thảo, bé mới chỉ là một đứa trẻ hơn năm tuổi mà thôi.
Ai làm cha mẹ cũng biết rõ con cái quan trọng như thế nào đối với cha mẹ.
Ngay cả một cơn sốt cảm lạnh thông thường cũng đủ khiến cha mẹ lo lắng về đồ ăn thức uống.
Hơn nữa, tình cảnh của Lâm Thanh Thảo bây giờ chẳng khác gì kẻ sống dở chết dở.
Thậm chí qua một đêm nghiên cứu, Trần Hùng gần như chắc chắn rằng Lâm Thanh Thảo hiện tại vẫn không thể động đậy, giống như một người chết.
Nhưng bé có ý thức của riêng mình.
Nói cách khác, bé không phải là người thực vật hoàn toàn, bé vẫn còn cảm giác, cho nên, Lâm Thanh Thảo lúc này nhất định phải chịu sự đau đớn tột cùng.
Nghĩ đến những điều này, Trần Hùng cảm thấy toàn thân sụp xuống.
Điện chủ của điện Đức Hoàng mạnh mẽ như vậy lại bị kẻ khác bắt được điểm yếu.
Nếu Trần Hùng không tìm được cách cứu Lâm Thanh Thảo, thì anh khẳng định sẽ giống như hiện tại, sẽ tiếp tục trầm luân như vậy.
Nếu như vậy thật, thì coi như Điện chủ của điện Đức Hoàng đã bị phế rồi.
Tuy nhiên, khi Trần Hùng đang cảm thấy tuyệt vọng thì ngoài cửa sổ có một cơn gió thổi vào.
Ý thức của Trần Hùng bỗng chốc trở nên mơ hồ.
Anh đột nhiên rơi vào một trạng thái vô cùng kỳ lạ, cứ như nửa mơ nửa tỉnh.
Trần Hùng thậm chí không thể phân biệt được đây là thực hay mơ.
Một giọng nói vang lên bên tai anh, vừa quen vừa lạ.
“Tiểu tử, chuyện nhỏ như vậy làm sao lại có thể làm khó được con?”
Trần Hùng đột nhiên quay đầu lại và nhìn thấy một ông già xốc xếch đứng bên cạnh anh.
Ông già râu tóc bạc trắng, thân hình xộc xệch, tay cầm cây gậy, chỉ có bầu rượu treo ngang lưng là sạch sẽ.
“Sư phụ!”
Trần Hùng một lúc sau mới đứng lên, vẻ mặt hưng phấn.
Ông già này không ai khác, chính là sư phụ của Trần Hùng, người ăn mày năm xưa đã giúp anh trở nên mạnh mẽ và dạy cho anh những khả năng mà anh có như hiện tại.
Khá kỳ lạ là, lúc này Thẩm Đại Lực vẫn canh ở cửa.
Mà đây là tầng tám, không biết bằng cách nào mà lão ăn này vào được đến đây.
Nói cách khác, hiện tại Trần Hùng thực sự đang mơ.
“Sư phụ, cứu con gái của con.
”
Trần Hùng quỳ mạnh xuống đất.
“Con a, bây giờ vẫn chưa hết làm cho ta lo lắng.
”
“Ta đã nói với con từ lâu rằng, ta dạy cho con kỹ năng, nhưng con không nên chuyên về võ thuật.
”
“Mà là y thuật.
”
“Nhìn con xem, cứ nhất định không nghe, bây giờ đã biết tầm quan trọng trong lời nói của ta chưa?” “Mấy năm nay con dùng Biển Thước thần châm bao nhiêu lần? Châm pháp của Biển Thước 72 kim, con nghiên cứu được bao nhiêu rồi?”
“Nếu con nghiên cứu kỹ lưỡng châm pháp 72 kim đó, quyền thế khắp thiên hạ đều ở trong tay con, con đâu cần phải vất vả như vậy?”
Nói xong, lão ăn mày phất tay áo, trong tay đã có bốn cây kim bạc.
“Nhóc con, chấn động như rồng bay trong bảy mươi hai kim, ta chỉ làm một lần, con mở to mắt nhìn cho rõ ràng.
”
Ngay khi vừa dứt lời, lão ăn mày đã đưa ngón tay ra và bắn bốn cây kim bạc vào một trong những huyệt đạo của Lâm Thanh Thảo.
Sau đó, tay ông ấy nắm một cái, lại bốn cái, tiếp bốn cái.
Những cây kim bạc bên cạnh lần lượt bị lão ăn mày nắm lấy, sau đó liên tục đâm vào những huyệt đạo của Lâm Thanh Thảo.
Thủ pháp làm chói mắt, làm cho người khác mở rộng tầm mắt.
Sự xâm nhập của mỗi huyệt đạo có một trình tự cố định, và độ sâu khác nhau, thậm chí số lượt cần phải quay sau khi thâm nhập cũng hoàn toàn khác nhau.
Trần Hùng tập trung toàn bộ sự chú ý vào thủ pháp của lão ăn mày.