Điện Đức Hoàng


Trần Hùng nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Lâm Ngọc Ngân, có chút đau lòng.
“Ngủ không được.” Lâm Ngọc Ngân nói: “Trần Hùng, chuyện như thế này, sẽ còn xảy ra lần thứ hai sao?”
Trần Hùng hơi run rẩy, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: “Tuyệt đối sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa.”
“Thật sao?”
Lâm Ngọc Ngân bán tín bán nghi.

Sự việc lần này, thực sự đã khiến cho cô vô cùng sợ hãi.
“Tin tưởng anh.”
Trần Hùng rất chăm chú nhìn Lâm Ngọc Ngân: “Trần Hùng anh xin thề, tuyệt đối không cho phép loại chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.”
“Những người nào dám tổn thương em và Thanh Thảo, anh nhất định sẽ khiến bọn hắn chết không có chỗ chôn.”
Ngay giờ phút này, trên người của Trần Hùng bộc phát một cơn lửa giận, khiến cho Lâm Ngọc Ngân đang đứng một bên cũng phải hoảng sợ một phen.
Anh giống như một ma tôn, đứng ngạo nghễ giữa trời đất.


Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Thảo, chính là vảy ngược của anh.
Rồng có vảy ngược, chạm vào ắt sẽ chết.
Màn đêm đã qua.

Vừa mới sáng sớm, trên Thiên Võng đã có một tin tức tuyên bố Điện chủ Trần Hùng của điện Đức Hoàng hạ lệnh, yêu cầu điện Đức Hoàng điều động cao thủ tiến về Đông Á, thành lập cứ điểm phân bộ, tìm cho ra tổ chức Bóng Đêm.
Mệnh lệnh này vừa truyền đi chưa bao lâu, bên phía Huỳnh Khải đã có động thái đáp trá.
Rạng sáng ngày kế tiếp, điện Đức Hoàng quyết định cho một trong Ngũ Đại Thiên Vương là Nam Thiên Vương Nghiêm Vu Tu, tiến về Đông Á.

Mặc dù trước đó Minh Thành đã từng nói.

Bây giờ, tổ chức Bóng Đêm hoàn toàn ẩn thân trong bóng tối.

Đức Hoàng Điện đừng hòng tìm được bọn họ.
Nhưng, Trần Hùng cũng không quan tâm những điều này.

Nam Thiên Vương Nghiêm Vu Tu tự mình dẫn đội đến Đông Á tọa trấn, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Cho dù trong một khoảng thời gian ngắn, Nghiêm Vu Tu không thể bắt được tổ chức Bóng Đêm.
Nhưng một ngày không được thì tìm mười ngày.

Mười ngày không được thì trăm ngày.

Trăm ngày không được thì một năm Một ngày nào đó, điện Đức Hoàng nhất định sẽ một mẻ hốt gọn tổ chức Bóng Đêm.

Dám động đến con gái của Trần Hùng, thù này không chết không thôi.
Tám giờ sáng, ánh nắng rực rỡ.
Sáng sớm Trần Hùng đã đến đại lý xe, trực tiếp đặt cọc một chiếc Cadillac UV, sau đó lái xe đi Bành Đại.
Khoảng chín giờ, Cadillac rời khỏi Bành Đại, trên xe đã có thêm hai người.
Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng.
“Anh Thiên à, bây giờ Thanh Thảo không sao rồi chứ?”
Trên xe, Lưu Trọng trước tiên lên tiếng hỏi Trần Hùng về tình trạng của Lâm Thanh Thảo.

Mặc dù hôm qua hắn đã gọi điện thoại cho Lưu Ánh Nguyệt để xác nhận, nhưng trong lòng hắn, vẫn như cũ không thể yên lòng.
“Đã làm kiểm tra tổng quát rồi, xem như đã không sao nữa.” Trần Hùng trả lời: “Những anh em ở Bành Đại bị thương nhẹ kia đã khôi phục kha khá rồi nhỉ?”
“Ù.”
Lưu Trọng gật đầu một cái, nói: “Vết thương nhẹ thì cũng khỏi rồi.

Dựa theo sự dặn dò của anh, anh Phương đã cho bọn họ một khoản tiền, để bọn họ mấy ngày nay ra ngoài thoải mái thư giãn một chút.”
Trần Hùng ừ một tiếng, nói: “Những lúc các cậu không có chuyện gì làm, cũng không cần ở mãi ở Bành Đại chờ đợi đâu.


Nếu cần buông lỏng thì vẫn nên thư giãn một tí.”
Thẩm Đại Lực ngồi ở phía sau ha ha nở nụ cười, nói: ” Sư phụ, thả lỏng thì thực sự nhàm chán lắm.

Tôi vẫn thích được huấn luyện hơn.”
“Đúng rồi sư phụ, lần trước anh nói chúng tôi đã hoàn thành khảo hạch, thuận lợi thăng cấp, là có ý gì vậy?”
Trần Hùng nói: “Chờ những anh em bị thương nặng ở Bành Đại khôi phục, Tường Môn Thần xuất viện, tôi tự nhiên sẽ nói cho cậu biết.”
“Đúng rồi, ngày mai hai người chọn cho tôi hai anh em ở Bành Đại, chuyên môn phụ trách bảo vệ an toàn cho Ngọc Ngân cùng Thanh Thảo.”
“Không có vấn đề.”
Lúc này, Cadillac đã nhanh như điện chớp chạy ra khỏi thành phố Bình Minh, chạy về hướng tỉnh thành.
Thẩm Đại Lực nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc: “Sư phụ, anh đây là muốn đưa tôi và Cường tử đi đâu vậy?”
Trần Hùng đạp mạnh chân ga, nói ra từng chữ một: “Đi giết người!”:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận