Điện Đức Hoàng


Lúc Lưu Hùng nói ra những lời này làm cho người ta có loại cảm giác kỳ quái.

Trước đó nhà họ Lưu là nhà yếu nhất trong ba gia tộc lớn.

Cho nên trước đó Lưu Hùng không dám nói chuyện với Phó Văn bằng giọng điệu giống như hiện tại.

Lúc này sắc mặt của Phó Văn trở nên hơi khó coi.

Cho dù chuyện này vẫn luôn bị nhà họ Phó cưỡng chế nhưng mà từ đầu đến cuối giấy vẫn không gói được lửa.

Trong vài ngày qua khi Phó Văn hôn mê chuyện nhà họ Phó gặp phải tai nạn lớn đã lan truyền khắp tỉnh thành từ lâu rồi.

Nồi nào chưa mở thì nhắc tới nồi đó.

Nếu đổi lại là lúc trước Phó Văn khẳng định sẽ quát Lưu Hùng ngay tại chỗ.


Nhưng mà bây giờ ông ta không có sức nên đành phải cố nén cơn tức ở trong lòng.

Ông ta nhìn về phía hai người Lưu Hùng và Cổ Thiệu Sơn ở bên cạnh nói: “Anh Hùng, anh Sơn tôi không muốn nhắc nhiều về chuyện của nhà họ Phó.


“Nhưng mà ba nhà chúng ta liên minh nên hai người sẽ giúp nhà họ Phó tôi vượt qua cửa ải khó khăn này đúng không?”
Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng đều híp mắt cười.

Phó Văn lại tiếp tục nói: “Chờ đến khi kế hoạch của chúng ta thành công, tôi chắc chắn phải làm cho Trần Hùng nợ máu phải trả bằng máu.

“Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn xử lý chuyện của Trần Hùng nên trái lại rất ít khi để ý phía Viễn Trọng Chí.

“Lần này hai người gọi tôi tới gấp như vậy có phải là vì Phương Anh vợ của Viễn Trọng Chí đã chết rồi phải không?”
Lúc nói đến những lời này trong lòng Phó Văn không nhịn được cảm thấy kích động.

“Ha ha ha, kế hoạch mà ba nhà chúng ta chuẩn bị hơn một năm rốt cuộc cũng có thể chính thức khởi động.

Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng ở bên cạnh vẫn không trả lời.

Trái lại họ nhìn Phó Văn với ánh mắt khác thường.

Dường như Phó Văn cảm thấy có gì đó không đúng, chân mày hơi nhíu lại.

“Sao hai người anh em lại không nói gì cả?”
Một lúc sau Cổ Thiệu Sơn chậm rãi nói: “Anh Văn, bây giờ nhà họ Phó đã mất hết thế lực mà còn muốn hợp tác với hai nhà Cổ, Lưu chúng tôi sao?”
Phó Văn khẽ giật mình: “Anh Sơn nói như vậy là có ý gì?”
Cổ Thiệu Sơn lại cười ha hả, Lưu Hùng đứng ở bên cạnh cũng cười theo.


“Anh Văn, chúng tôi chỉ đùa thôi, anh đừng tưởng là thật.

“Anh Văn nói đúng, ở tỉnh thành này ba nhà chúng ta là liên minh tạo thành đinh ba đúng không?”
Lúc này Phó Văn mới thở phào nhẹ nhõm cũng cười nói theo: “Đó là đương nhiên.

“Ba người chúng ta là anh em nhiều năm như vậy nên hiển nhiên là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

“Vậy kế hoạch này?”
Nhưng mà Cổ Thiệu Sơn vẫn nói về chủ đề này: “Anh Văn vẫn luôn nói ba nhà chúng ta là anh em, nếu như hai nhà chúng tôi gặp chỗ khó vậy anh Văn?”
“Chỗ khó?”
Hai nhà này có thể gặp chỗ khó gì chứ? Phó Văn cảm thấy sự mờ ám.

Không phải là hai người này biết nhà mình gặp phải tai nạn nên muốn đá nhà họ Phó ra đấy chứ?
Đây tuyệt đối không được.

Phó Văn ngay lập tức trả lời: “Đã nói là anh em nếu như gia tộc của hai người gặp chỗ khó vậy thì nhà họ Phó khẳng định sẽ dốc hết sức không chối từ.

“Thật sao?”
Hai mắt Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng đều tỏa sáng.


“Phó Văn tôi đã nói láo khi nào chưa?”
“Ha ha, vậy thì hai chúng tôi cảm ơn anh trước.


“Cảm ơn tôi?”
Phó Văn cảm thấy hơi khó hiểu.

Nhưng mà ông ta nhanh chóng kịp phản ứng, hai thằng cha này làm những trò bịp bợm này không phải là muốn sau nay khi phân chia địa bàn và tài sản sẽ được nhiều hơn chút sao.

Bây giờ nhà họ Phó gặp tai nạn nên không còn sức mạnh, vì vậy Phó Văn hiển nhiên lập tức nhận rõ tình thế.

“Nếu như kế hoạch lần này thành công thì nhà họ Phó tôi sẽ chủ động nhượng bộ.

“Đến lúc đó gia tộc của hai người anh em sẽ được chia bốn mươi phần trăm, nhà họ Phó chỉ cần hai mươi phần trăm, hai người cảm thấy như thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận