Điện Đức Hoàng


Lúc này, đã có rất nhiều người xung quanh, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lâm Ngọc Ngân nhìn thời gian, lát nữa cô đến công ty gặp một khách hàng rất quan trọng, thấy thời gian đã quá muộn.
Không có cách nào, chỉ có dùng tiền để tránh tai họa.
Cô lấy ví tiền ra, lấy ra 3,5 triệu trong ví rồi đưa qua.
“Anh đứng dậy đi, dù xui xẻo đi chăng nữa thì tôi vẫn còn những việc rất quan trọng, chuyện này cứ như vậy đi.”
Đối phương nắm lấy 3,5 triệu trong tay Lâm Ngọc Ngân, nhưng vẫn không có ý định từ trên mặt đất đứng dây.
“3 triệu 5 làm sao đủ? Đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe cũng không đủ.

Như tôi đã nói, ít nhất cũng phải 35 triệu.”
“35 triệu ”
Lâm Ngọc Ngân thở dài.
Mặc dù 35 triệu bây giờ không phải là nhiều đối với cô ấy, nhưng bỏ ra 35 triệu không có lý do gì cả, đổi là ai cũng không đồng ý.
Hơn nữa, trên người Lâm Ngọc Ngân hiện tại căn bản không có nhiều tiền như vậy.
“Anh này, anh đừng có đi quá xa”
“Cô đụng vào tôi, nói không chừng sẽ tàn phế và để lại di chứng”

“Tôi bảo cô đền 35 triệu, nhiều sao?”
“Nếu hôm nay không lấy ra 35 triệu, thì đừng hòng đi.”
Xem ra thời gian càng ngày càng gấp rút, sắp tới thời điểm thỏa thuận với khách hàng quan trọng kia.

Nhưng bên này lại cứ quấn lấy mình, căn bản không thể đi, Lâm Ngọc Ngân lòng nóng như lửa đốt.
Tuy nhiên, chỉ vào thời điểm ngàn cân treo sợ tóc này.

Một bóng người chợt vụt qua bên cạnh Lâm Ngọc Ngân.
Bup
Một cú đá trúng ngực của người đàn ông và trực tiếp đá anh ta bay ra ngoài.
Người đàn ông bay xa hơn một mét, nằm trên mặt đất há to miệng, vẻ mặt đau khổ.
“Tôi đây bình thường khó chịu nhất, chính là loại phế vật như anh.”
“Có tay có chân, không thèm đi làm, cả ngày chỉ biết đi ăn vạ.
“35 triệu đúng không được.”
“Tôi đây sự trực tiếp đưa anh 35 triệu, nhưng số tiền này, là dùng ở chỗ cần thiết.”
Vừa nói, bóng dáng lao về phía người đàn ông, bước đi mạnh mẽ, cô ấy thực sự rút tiền trên người ra, đập nó vào mặt người đàn ông.


Lúc này, Lâm Ngọc Ngân mới nhìn rõ người kia.
Đó là một cô gái xinh đẹp tóc ngắn, trông chỉ ngoài đôi mươi.
Cô ấy vô cùng đẹp, nói thế nào đây?
Người phụ nữ này để tóc ngắn, trên đời này không có người đàn ông nào có tư thế ngang tàng và anh hùng của cô ấy.
Và nếu cô ấy để tóc dài, không có người phụ nữ nào trên thế giới này có thể sánh được với sự quyến rũ và mê hoặc của cô ấy.
Người phụ nữ này, giống như một tác phẩm nghệ thuật do thượng đế đặc biệt tạo ra, quá đẹp, quá thanh tú, và không giống một con người.
Cùng lúc đó, phía sau cô có một người đàn ông trạc tuổi mình nhưng trên người toát ra đầy vẻ hung ác.

Hai người này thoạt nhìn không phải sinh ra trong một gia đình bình thường.
Người phụ nữ, nhất định là con nhà giàu.
Và người đàn ông đó, hơi giống vệ sĩ của cô ấy, nhưng dù là vệ sĩ đi chăng nữa, thì người này hẳn đã được thử thách qua khói lửa chiến tranh.
“Đao Kiệt, đánh cho tôi.”
“Theo tiêu chuẩn 35 triệu mà đánh”
Người phụ nữ tóc ngắn ra lệnh, người đàn ông tên Đạo Kiệt trực tiếp đi về phía người đàn ông ăn vạ.
Đao Kiệt ra tay cực kỳ hung ác, giẫm lên cổ tay của người đàn ông ăn vạ.
Một tiếng răng rắc, cổ tay của người đàn ông ăn vạ dường như đã bị anh ta bẻ gãy ngay tại chỗ.
“Tha mạng, đại ca xin tha mạng.”
Người đẹp tóc ngắn gạt đi vẻ tàn nhẫn trên mặt nói: “Đừng lo lắng, chỉ là tiêu chuẩn 35 triệu”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận