Điện Đức Hoàng


Các ông lớn trong sảnh lớn đều đã nổ tung rồi, một nhân vật nhỏ cấp thành phố lại dám đến tỉnh thành giết tỉnh thành vương của bọn họ.

Đây là khinh thường, là khiêu khích, là đè mặt mũi và tôn nghiêm của các ông lớn tỉnh thành như bọn họ xuống đất mà không ngừng chà đạp.

Chuyện này không chỉ liên quan đến sống chết của Viễn Trọng Chi, mà còn liên quan đến mặt mũi và địa vị của mỗi người bọn họ ở tỉnh thành.

“Bây giờ ông đây sẽ cử người đi thành phố Bình Minh, cắt hết đầu của cả nhà thằng Trần Hùng kia xuống, trả thù cho Viễn Vương.


“Đúng thế, mọi người triệu tập người đi, bây giờ đi thành phố Bình Minh luôn, giết cho cậu ta không còn manh giáp.


Trong đám người chỉ Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng đứng ở một góc vắng vẻ, lặng lẽ nhìn tất cả mọi chuyện đang xảy ra.

Trong lúc lơ đãng, hai người nhìn nhau một cái, trên mặt đều nở nụ cười quỷ dị.


Chút ý cười này như phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh đã biến mất khỏi mặt hai người không thấy bóng dáng đầu.

Sau đó trên trán Cổ Thiệu Sơn cũng nổi gân xanh: “Mọi người nói không sai, thù này nhất định phải trả”
“Thằng Trần Hùng này thật ngông cuồng”
Cùng lúc khi nói những lời này, Cổ Thiệu Sơn theo bản năng liếc nhìn Đao Kiệt cách đó không xa.

Lúc này Đao Kiệt cũng đầy vẻ u ám, nhưng dưới vẻ u ám này, Cổ Thiệu Sơn lại đọc được một tia ớn lạnh khác từ trên mặt anh ta.

Trong lúc không để ý, Đao Kiệt đột nhiên nhìn chằm chằm về phía Cổ Thiệu Sơn.

Cổ Thiệu Sơn cũng không né tránh, ngược lại là dứt khoát đưa một ánh mắt trao đổi với Đao Kiệt, sau đó khỏe miệng có hơi nhếch lên.

Cảm xúc của các ông lớn trong sảnh lớn đã hoàn toàn nổ tung, đã đến độ không thể ngăn cản được.

Ngoài cửa lại có một bóng người chậm rãi đi đến.

Trong nháy mắt khi người này đi tới, sảnh lớn ồn ào bỗng chốc trở nên lặng ngắt như tờ.

Đó là một luồng hơi thở cực kỳ bá đạo, quét sạch cả sảnh lớn trong im lặng.

Ông ta đứng ở cửa ra vào, không cần phải nói nửa câu, cũng không cần làm động tác gì, thậm chí còn không có chút biểu cảm nào.

Khí thế của ông ta có thể nghiền ép tất cả các ông lớn ở đây.

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào người này.

Trên mặt tỏ vẻ cung kính, giọng điệu càng cung kính vô cùng: “Ông Ngụy!”
Từng tiếng Ông Ngụy vang lên, thật giống như các đại thần thời cổ đại hành lễ với Hoàng đế.


Người đàn ông này hơn bốn mươi tuổi, cả người mặc đồ đen, tỉ lệ hai cánh tay dường như dài hơn người bình thường không ít.

Bên hông ông ta treo một con dao lâu năm, một con dao ngắn màu đen chỉ dài khoảng bằng một ngón tay.

Ông ta tên là Ngụy Tuấn, kẻ mạnh hàng đầu ở tỉnh thành – Ngụy Tuấn.

Đồng thời ông ta cũng là đại thần trấn giữ quan trọng nhất của nhà họ Viễn, là anh em tốt đã đi theo Viễn Trọng Chi nhiều năm.

Năm đó Viễn Trọng Chi có thể xưng hùng xưng bá ở tỉnh thành, chấm dứt những hỗn loạn của tỉnh thành, thành lập trật tự mới, Ngụy Tuấn có công lao không nhỏ.

Sau đó tỉnh thành có đến tám năm yên ổn, cũng có liên quan rất lớn với người tên Ngụy Tuấn này.

Có thể nói thế này, nếu như bên cạnh Viễn Trọng Chi không có Ngụy Tuấn, cũng giống như hổ dữ không có răng, vốn không thể trở thành Cửu Nam Vương như bây giờ.

Trước đó Ngụy Tuấn vẫn luôn đi theo bên cạnh để bảo vệ Viễn Trọng Chi.

Nhưng lần này Phương Anh bị bệnh, Ngụy Tuấn đi khắp thế giới tìm kiếm danh y cho Phương Anh, lúc nhận được tin bệnh của Phương Anh đã được chữa khỏi, Ngụy
Tuấn đang ở nước có chiến tranh.


Cho nên ông ta nhận được tin khá là chậm, ai mà ngờ lúc ông ta hào hứng trở về lại nghênh đón tin dữ Viễn Trọng Chi bị hại.

Tất cả mọi người rất tự giác tách ra hai bên, nhường ra một con đường cho Ngụy Tuấn.

Trên mặt ông ta cũng không có bất kỳ biểu cảm gì.

Ông ta cứ như vậy mà cất bước, đi về phía quan tài trong sảnh lớn.

Cuối cùng, ông ta đi tới trước quan tài.

Nhìn Viễn Trọng Chi nằm trong quan tài, ông ta nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Sau đó, ông ta cứ thế cầm cổ tay của Viễn Trọng Chi lên ở trước mắt mọi người.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận