Điện Đức Hoàng


“Ngụy Tuấn, chúng tôi đi cùng ông đến thành phố Bình Minh lấy đầu của Trần Hùng về đây
Đúng lúc này, ngoài cửa có vài người bước vào.
Họ đều là những người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, hơn nữa cách ăn mặc rất bình thường.
Một người giống như thợ sửa xe.
Một người giống ông chủ bán cá.
Người còn lại giống như thợ mổ lợn.
Mặc dù những người này trông có vẻ rất bình thường, nhưng sự xuất hiện của họ khiến người có mặt ở đây bất giác hít một ngụm khí lạnh.

Vì bọn họ là những nhân vật làm mưa làm gió ở thành phố này vào tám năm trước.
Năm đó, tất cả bọn họ đều là tướng lúc Viễn Trọng Chi bắt đầu sự nghiệp, sau này giúp Viễn Trọng Chi xây dựng giang sơn.


Những người này dường như rất mệt mỏi với kiểu chém chém giết giết, vì thế sau khi thành công họ rút lui và lùi về ở ẩn, đi làm việc mà họ muốn làm.
Do đó, họ đã trở thành thợ sửa xe, ông chủ bán cá và thợ mổ lợn.
Bọn họ đều là thành viên mạnh nhất trong đội của Cửu Nam Vương Viễn Trọng Chi.
Ngụy Tuấn bước đến gần họ, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người.
“Đã rút lui rồi, còn tới đây xem náo nhiệt cái gì?”
“Tất cả các người cút về hết cho tôi!”
“Nhưng mà… Rõ ràng cả đảm không muốn.
“Không có nhưng nhị gì cả, vấn đề này cứ để tôi giải quyết”
Viễn Trọng Chi qua đời rồi, lời nói của Ngụy Tuấn giống như thánh chỉ.

Tuy rằng trong lòng của những người này không muốn, nhưng không ai dám làm trái ý Ngụy Tuấn.
Kế tiếp, Ngụy Tuấn quay người nhìn về phía những ông lớn có mặt trong phòng khách và chỉ ra hai người trong số đó.
Người thứ nhất là Đạo Kiệt.
Người khác chính là người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi.
Người đàn ông trung niên này chính là Mạnh Hùng, là người đứng đầu trong số những cao thủ mà họ Viễn đã bỏ số tiền lớn ra đào tạo.
Nếu dùng một câu ngày xưa để giải thích thân phận của anh ta, thì anh ta chính là thủ lĩnh đội cận vệ.

Hai người họ bước nhanh về phía Ngụy Tuấn với vẻ mặt kính trọng.
“Đao Kiệt, bây giờ cậu quản lý phần lớn thế lực ngầm của nhà họ Viễn ở các tỉnh thành”
“Còn Mạnh Hùng, cậu hãy trông coi những cơ sở trong nhà họ Viễn.
“Bây giờ, tôi sẽ đi thành phố Bình Minh một chuyến.


Tối nay ông chủ mất đi, cả tỉnh này sẽ giống như rắn mất đầu.

Tôi sợ có người sẽ thừa cơ đục nước béo cò “Đêm nay hai người nghe kĩ lời tôi nói, bất kể là tôi hay sáu gia tộc lớn, những gia tộc nhỏ hoặc những thế lực ngầm.
“Hễ có bất kì ai muốn lợi dụng sự xáo trộn tối nay để làm loạn, hãy tiêu diệt gia tộc của họ.”
Câu nói này thật ngang ngược.
Ngụy Tuấn không chỉ muốn nói cho Đao Kiệt và Mạnh Hùng nghe, còn muốn nói cho mỗi người có mặt ở chỗ này nghe.
Ý nghĩa rất đơn giản, cho dù Cửu Nam Vương đã chết thì tỉnh thành bây giờ vẫn do nhà họ Viễn quyết định như trước.
Nếu có ai dám giở trò xằng bậy ở sau lưng vào đêm nay, cứ chờ bị diệt tộc đi.
Khi dặn dò những lời này xong, Ngụy Tuấn liền xoay người.
Lâm Thiên Toàn đứng bên kia bèn vội vã hỏi: “Ông Ngụy, sáng nay cô chủ và bà chủ đã đi Mỹ.

Có cần thông báo để họ về không ạ?”
Ngụy Tuấn dừng lại, trong giọng nói lộ ra chút tức giận.
“Bà chủ đi Mỹ phẫu thuật, chứ không phải đi nghỉ phép.”

“Bây giờ ông báo tin cho bà ấy biết.

Có phải muốn bà ấy chết không?”
Giọng nói thật lạnh lẽo khiến Lâm Thiên Toàn bất giác rùng mình.
Ngụy Tuấn sải bước rời đi, Lâm Thiên Toàn hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy.
Mà hai người Mạnh Hùng và Đao Kiệt hiện tại phụ trách quản lý trong ngoài nhà họ Viễn chợt đứng lên
Họ dùng ánh mắt sắc bén đảo qua mấy lão già trong phòng khách: “Tôi hy vọng mọi người đều nhớ kĩ mỗi câu mà ông Ngụy nói.”
“Nếu tối nay ai đó dám làm loạn, tự gánh hậu quả đi.”
Trăng tròn ở trên cao, gió mát cuốn sạch tất cả.
Gần đi vào ranh giới thành phố Bình Minh, Trần Hùng đang dựa vào tấm bia chỉ đường, trong tay anh cầm một điều thuốc và đang lặng lẽ hút thuốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận