Điện Đức Hoàng


Lý Cường hất tay lên, có thể thấy ông ta không muốn.

“Cô Tú Minh, tôi biết cô và cô Ngọc Ngân có xích mích với nhau nhưng xin phép cho tôi lắm miệng vài lời, cô không nên có ý đồ gì với dự án này.

Nếu không tới khi mọi thứ tạo thành hậu quả nghiêm trọng thì cô sẽ không gánh vác nổi cái trách nhiệm đó đâu.


Nói xong, Lý Cường bèn xoay người chuẩn bị bỏ đi: “Tôi sẽ xem như hôm nay mình không hề nghe thấy bất kì chuyện gì ở đây hết, nhưng tôi không muốn có thêm lần nào nữa, nếu không cô đừng trách tôi nói chuyện này với chủ tịch.


Nhưng ông ta vừa mới ra đến thềm cửa thì Lâm Tú Minh đã đứng phía sau cười ha hả.

Tiếng cười đó khiến da đầu Lý Cường bất giác run lên.

“Lý Cường, lão già nhà ông không thích uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt hả?”
“Mấy năm nay ông đã làm những chuyện mờ ám gì ở công ty này? Đừng tưởng tôi không biết nhé.


“Bớt diễn cái nét vô tội cao cả đó trước mặt tôi đi, không nằm trong tay con bài tẩy chưa lật thì làm tôi dám tới đây để tìm ông nhờ giúp đỡ?”
Lý Cường tái mặt, ông ta xoay người nhìn Lâm Tú Minh, ông ta bỗng cảm thấy cô gái này chẳng khác gì ma quỷ đến từ địa ngục để kéo ông ta xuống đó.


Ban ngày không làm chuyện mờ ám thì tới đêm không sợ quỷ gõ cửa.

Nhưng Lý Cường sợ quỷ là cái chắc rồi.

“Lý Cường, năm nay ông cũng sắp bước qua tuổi năm mươi rồi nhỉ? Trên nuôi mẹ già dưới có con cháu nhỏ, ông nghĩ xem nếu như tôi công khai cho mọi người cùng biết chuyện mấy năm nay ông lợi dụng chức vị đang có để thu nhận hối lộ thì ông có phải lượn lờ vào song sắt ăn cơm nhà nước không nhỉ?”
“Lâm Tú Minh, cô đừng quá đáng.


“Ha ha ha, ông sợ rồi hả?” Lâm Tú Minh cười tủm tỉm lấy tờ chi phiếu trong túi ra đi tới chỗ Lý Cường và dán nó lên mặt ông ta: “Đây là một tỷ bảy trăm năm mươi triệu, khi nào hàng đến tay tôi rồi con số tương đương sẽ được chuyển thêm cho ông.

Có ba tỷ rưỡi này trong tay rồi chắc ông cũng nghỉ hưu sớm để về quê hưởng phúc tuổi già được rồi đấy.


Người Lý Cường lạnh căm căm, có thể thấy ông ta đã đánh mất sự mạnh mẽ ban đầu: “Lâm Tú Minh, chủ tịch và cô Ngọc Ngân tin tưởng tôi như thế nên cô đừng ép tôi.


“Bớt lôi mấy thứ nhảm nhí vô dụng đó ra đây nói với tôi đi, ông tự chọn đi, có làm hay không?”
“Một là ông cầm tờ chi phiếu này đi và làm theo lời tôi nói.



“Hai là ngày mai tôi sẽ công khai tin tức đó ra ngoài.


Tuy Lý Cường cực kì khó xử nhưng cuối cùng ông ta vẫn lựa chọn lùi bước, ông ta cúi xuống nhặt tờ chi phiếu đó lên rồi xuống lầu.

Trương Gia Bảo bước ra từ một hướng khác, cười nói: “Thế nào Tú Minh, cách anh nghĩ ra cũng được lắm phải không?”
Lâm Tú Minh nhoẻn miệng cười: “Lấy loại vải đã được tẩm thuốc độc để làm thành quần áo, mấy thứ đó mà mặc lên người thì chắc chắn sẽ khó chịu chết!”
“Lâm Ngọc Ngân, cô muốn đấu với tôi thì vẫn còn non và xanh lắm”“
“Cứ ở đó chờ xem kịch vui mở màn đi!”
Trời về chiều, Trần Hùng đã làm xong thức ăn và cả nhà năm người đang ngồi ăn cơm.

Ở cùng nhau được một khoảng thời gian thì ấn tượng của Lưu Ánh Nguyệt về Trần Hùng thay đổi rất nhiều.

Lúc ăn cơm, bà ấy không còn mắng mỏ xỉa xói những thứ Trần Hùng làm ra dùng để cho heo ăn nữa.

Lâm Thanh Thảo cực kì thích thức ăn Trần Hùng làm nên từ đầu đến cuối cứ cặm cụi ăn ngấu nghiến.

Lưu Ánh Nguyệt trợn mắt mình Lâm Thanh Thảo, nói: “Cái đồ con riêng này, ăn nhanh thế làm gì.

Mới bé tí đã ăn quá trời quá đất thế này rồi, thức ăn của nhà này sắp bị con ăn sạch sành sanh rồi ấy.


Lâm Thanh Thảo ăn chậm lại, vẻ mặt bé cực kì vô tội.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận