Điện Đức Hoàng


Trong một căn phòng riêng sang trọng, một người đàn ông với dáng người mạnh mẽ, khuôn mặt sắc sảo góc cạnh như dao khắc, trước ngực xăm hình một con hổ xuống núi vô cùng hung hãn đang ngồi ở đó.
Trong tay ông ta cầm một chiếc bình rượu Mẫu Sơn, một hơi uống hết nửa bình.
Mà sau lưng ông ta là hai người đàn ông với khuôn mặt hung ác đang đứng.
Trên thực tế, người đàn ông này tuổi tác không phải là lớn, chỉ chưa đến ba mươi tuổi, nhưng trên người này lại mang theo mùi vị chết chóc, khiến người khác cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Dương Siêu ngồi đối diện người đàn ông đó, cẩn thận đẩy chiếc thẻ ngân hàng qua: “Anh Hổ, trong này có bảy tỷ.

Hiện giờ Lưu Lâm đang trang điểm, sẽ xuống ngay thôi.

Anh Hổ đợi lâu rồi.”
Dương Siêu này là người có địa vị vô cùng cao trong giới giải trí, nhưng đến Thành phố Hồng Hoang, đối mặt với anh Hổ này thì cũng phải hạ thấp ngữ điệu xuống.
Anh Hổ cầm lấy chiếc thẻ ngân hàng đó, lại thuận thế rót nốt nửa bình rượu Mẫu Sơn vào trong miệng, lập tức cảm thấy mạch máu cả người phun trào.
Lúc này, cánh cửa phòng riêng bị người ta mở ra.


Lý Chiến Minh và Lưu Lâm từ bên ngoài đi vào.
“Sao lâu thế?”
Giọng Dương Siêu mang đầy vẻ trách cứ.

Chuyện này khiến cho trong lòng Lý Chiến Minh có hơi không vui.

Nhưng mà khi nhìn thấy khí thế của anh Hổ và hai tay chân đứng sau lưng anh ta, trên khuôn mặt Lý Chiến Minh gượng ép tạo ra một nụ cười.
“Anh Siêu, anh nói muốn để Lưu Lâm đến chăm sóc cho anh Hổ.

Chuyện này không phải cần tốn chút thời gian để cô ấy trang điểm xinh đẹp sao? Cũng không thể để tiếp đón anh Hổ thiếu chu đáo được.
Ngược lại Lý Chiến Minh rất biết cách ăn nói.

Cho nên anh Hổ ở phía đối diện cũng không tính toán với cậu ta.
Anh ta nheo mắt, đánh giá Lưu Lâm một lượt từ trên xuống dưới, sau đó vẫy tay với cô ta.
Lưu Lâm có hơi sợ anh Hổ, nhất thời không dám bước tới.

Dương Siêu ở bên cạnh lập tức trách cứ: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau qua đó uống rượu với anh Hổ!”
Lưu Lâm hít sâu một hơi, nơm nớp lo sợ bước từng bước đi về phía anh Hồ, ngồi xuống lên trên đùi anh ta.

Anh Hổ ôm “Tôi rất thích xem chương trình của em.” lấy Lưu Lâm, đặt môi lên trên tại cô ta.
Trong lòng Lưu Lâm rất căng thẳng.


Tuy những năm này, cô ta đều dựa vào thân thể này để đi lên, đã tiếp đãi không ít đàn ông.

Nhưng lần này anh Hổ lại khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.
Cô ta dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lý Chiến Minh, nhưng Lý Chiến Minh lại lập tức nghiêng đầu sang bên một bên.
“Anh Hổ, vậy còn chuyện đó của chúng tôi?” Dương Siêu có hơi thấp thỏm đưa ra câu hỏi.

Anh Hổ trả lời: “Anh muốn những người đó nhận lấy hậu quả thế nào?”
Trên mặt Dương Siêu và Lý Chiến Minh lóe lên một tia hung ác: “Chúng tôi muốn bọn họ sống không bằng chết”
“Được.”
Anh Hổ ngoắc ngón tay, một người đàn ông vạm vỡ phía sau lập tức đưa đầu về phía trước.
Anh Hổ nói mấy câu gì đó ở bên tai người đàn ông vạm vỡ này.

Đối phương gật đầu, sau đó bước ra khỏi phòng.
“Lát nữa tôi cho người đưa hết bọn họ tới đây, tùy ý các anh xử lý.” Anh Hổ nói.
Lý Chiến Minh và Dương Siêu đều hưng phấn gật đầu.


Lý Chiến Minh vội vàng nói: “Anh Hổ, chỗ bọn chúng có ba người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.

Lát nữa có thể chia cho một người cho anh Hổ”
Sắc mặt anh Hổ lập tức tối lại, ánh mắt quét khắp một lượt, khiến cho cả người Lý Chiến Minh từ trên xuống dưới đều xuất hiện một cỗ khí lạnh.
“Tôi muốn cả ba người.
Nói xong, anh Hổ kéo Lưu Lâm ở bên cạnh, đi vào căn phòng Tổng thống ở bên cạnh.
Lúc này, trên sân thượng của tòa nhà khách sạn của đám người Trần Hùng, trời đã hoàn toàn chuyển tối.

Ba người Trần Hùng vẫn đứng trên sân thượng như cũ, nhìn những bóng đèn neon ở phía trước.
Chính vào lúc này, ba chiếc xe con màu đen từ con phố phía xa đi tới, cuối cùng dừng lại ở cửa khách sạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận