Từ trên xe, có mười mấy người bước xuống.
Người dẫn đầu đúng là người bên cạnh của anh Hổ, là một người đàn ông cao to.
“Mau xuống dưới đó chơi đùa thôi nào”
Trần Hùng nhìn xuống bên dưới, thấy mười mấy người đang đi vào bên trong khách sạn thì thản nhiên nói.
“Để tôi đi.”
Hồ Điệp khẽ nói, sau đó cô ấy xoay người đi tới lối ra vào của sân thượng.
Vì vậy, trên sân thượng chỉ còn mỗi Tưởng Môn Thần và Trần Hùng.
“Cậu có biết nhóm người này là do ai phải tới không?” Trần Hùng hỏi.
Tưởng Môn Thần trả lời: “Là đám ngôi sao kia.”
“Đúng ra là ông chủ của đám ngôi sao kia.
Nhưng bọn họ mời tới người có tên là anh Hổ ở Hồng Thành để đối phó với chúng ta.
Đây là nhân vật lớn ở Hồng Thành mới được phát hiện trong thời gian gần đây “Ha?”
Tưởng Môn Thần cảm thấy hơi khó hiểu.
Trần Hùng tiếp tục nói: “Trước kia, anh Hổ của Hồng Thành này từng là một võ sĩ thi đấu quyền Anh.
Nhưng có một lần, anh ta bị chính người đại diện của mình bán đứng.
Anh ta bị người khác đánh gãy hai chân, trở thành một người tàn tật, làm ăn xin ở bên đường”
“Hôm mà tôi và Hoàng Phương tìm được cậu và Hồ Điệp thì cũng thấy cái tên anh Hổ kia.
Tên thật của anh ta là La Tiểu Hổ.
Vốn dĩ đã là một kẻ tàn tật nhưng tôi đã giúp anh ta nối lại xương, giúp anh ta có thể đứng lên một lần nữa.”
“Thật châm chọc đó là cậu và Hồ Điệp đều chấp nhận tham gia vào Hang Sói nhưng tên đó lại nuốt lời với tôi.
“Sau khi anh ta có thể đứng lên lần nữa, anh ta mất thêm một tháng để khôi phục hoàn toàn.
Đến khi khôi phục xong, anh ta không tới Hang Sói mà dựa vào năng lực hung bạo không tầm thường của mình leo lên ngồi ở vị trí đứng đầu giới xã hội đen của Hồng Thành.” Nói tới đây, Tưởng Môn Thần đã hiểu được ý của Trần Hùng.
Anh ta cũng đã rõ ràng lý do vì sao Trần Hùng muốn đưa toàn bộ người của Hang Sói tới bên Hồng Thành này.
Không một kẻ nào có thể thất hứa với Trần Hùng.
Trừ khi người đó muốn được trả lại một cái giá đắt.
“Đi thôi.
Đi để giải quyết chuyện này.
Dù cho có là việc cỏn con thì cũng là một chuyện.”
Nói xong, Trần Hùng rời khỏi sân thượng dưới ánh mắt dõi theo của Tưởng Môn Thần.
Mới vừa đi xuống lầu, mấy người Lâm Ngọc Ngân và Phùng Tuyết vội vàng chạy ra: “Chồng à, hình như dưới kia đã xảy ra chuyện gì đó.
Có chuyện gì vậy?”
“Có phải là anh đã tìm người của chương trình nói chuyện không?”
Trần Hùng trả lời: “Không có chuyện gì đâu.
Hồ Điệp đã đi xử lý rồi.
Mấy người mau đi nghỉ ngơi đi.
Ngày mãi vẫn còn phải làm việc nữa.”
Có Trần Hùng ở đây, Lâm Ngọc Ngân cũng không thấy lo lắng.
Nhưng Phùng Tuyết và Trương Ảnh bên cạnh vẫn còn rất sốt ruột.
Các cô đã nghe nói qua, năng lực và thủ đoạn của Lý Chiến kia rất lợi hại.
Ba tháng trước, có một nữ minh tinh vừa mới vào nghề không lâu đã đắc tội với Lý Chiến.
Ban đêm, cô ta bị ngã từ trên tầng xuống, trở thành người tàn phế.
Lâm Ngọc Ngân an ủi nói: “Hãy yên tâm! Tất cả mọi chuyện đã có chồng tôi ở đây.
Sẽ không có việc gì đâu.
Chúng ta đi nghỉ ngơi cho tốt đã.
Sáng mai vẫn còn phải tiếp tục ghi hình.”
Sau khi bình ổn lại tâm trạng của mấy người Phùng Tuyết, Trần Hùng và Tưởng Môn Thần cùng đi xuống bên dưới sảnh lớn của khách sạn.
Lúc này, ở bên dưới sảnh lớn của khách sạn đang rất loạn.
Có hơn mười người đàn ông cao to lực lưỡng đang nằm sõng soài trên sàn nhà.
Hồ Điệp đang ngồi trên ghế sô pha ở bên cạnh.
Trên tay cô ấy cầm một thanh đao hồ điệp, giơ ra trước mặt của tên đàn ông cao lớn phía trước.
Tên đàn ông cao lớn đó sợ hãi tới mức đầu chảy đầy mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.
Người phụ nữ này rốt cuộc là người nào? Anh ta lặn lộn nhiều năm ở Hồng Thành như vậy cũng chưa từng gặp người phụ nữ nào tàn nhẫn như thế này.
Vừa nãy, anh ta dẫn theo cả một đám thuộc hạ đi vào bên trong khách sạn.
Còn chưa kịp hỏi lễ tân phòng của đám người Trần Hùng ở đâu thì thấy người phụ nữ này đi ra.
Cô ấy giống như ma quỷ, thanh đao hồ điệp trong tay cô ấy lóe sáng.
Hai thuộc hạ bên cạnh anh ta ngay lập tức ngã xuống.
Sau đó, thậm chí, nhóm người bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại tình hình, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thì tất cả bọn họ đã năm hết trên mặt đất.
Người phụ nữ này là ma quỷ sao? “Cô… Cô là ai thể? Rốt cuộc cô muốn làm gì chứ?”