Điện Đức Hoàng


Lúc này, Trần Hùng đang ngồi trên xe chơi trò Sokuban.

Vừa hay đang ở cấp cuối cùng.
Sau khi thành công vượt qua ải, Trần Hùng mới bỏ điện thoại xuống.

Anh mở cửa xe ra, nhìn về phía La Tiểu Hổ.

Thấy anh ta, anh khẽ nở nụ cười.
“Ôi… La Tiểu Hổ, so với mấy tháng trước, hiện tại nhìn anh thật oai phong đấy.
Nghe thấy câu nói này, máu trong người La Tiểu Hổ cũng muốn đông cứng lại.
“Anh… Là anh..
La Tiểu Hổ ngạc nhiên đến trợn tròn mắt.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại người này.


Thậm chí, anh ta đã sắp quên người này rồi.
Vậy nhưng, hiện tại, đối phương lại đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của anh ta.
“Hóa ra, anh vẫn còn nhớ rõ tôi.”
Trần Hùng đi về hướng của La Tiểu Hổ, theo sau anh là Tưởng Môn Thần và Hồ Điệp.

Anh nói: “Không tệ đấy! Chỉ mấy tháng ngắn ngủi thôi mà anh đã lên làm trùm xã hội đen của Hồng Thành rồi.”
Lạ Tiểu Hổ yên lặng mấy giây, sau đó anh ta cười lớn.

Anh ta mở tay ra, khoác lên vai của Trần Hùng nói: “Ha ha! Nếu như không có anh thì sẽ không có La Tiểu Hổ của ngày hôm nay.

Anh chính là ân nhân của tôi.”
“Sao anh tới Hồng Thành này lại không báo cho tôi biết một tiếng vậy? Anh à, lần này anh đã tới đây rồi vậy thì hãy ở đây chơi thêm mấy ngày.

La Tiểu Hổ tôi sẽ làm chủ nhà, anh muốn đi chơi cái gì thì cứ đi.

Tôi mời khách hết.

Mấy người Dương Siêu và Lý Chiến ở phía sau anh ta ngạc nhiên muốn rơi cả tròng mắt.

Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tới La Tiểu Hổ sẽ thân mật như vậy với Trần Hùng.
Ở đằng sau, khắp người của Dương Siêu và Lý Chiến như tỏa ra khí lạnh lẽo.

Nói như vậy, bọn họ bỏ tiền ra để thuê La Tiểu Hổ tới đây đối phó với Trần Hùng chẳng phải là vô ích hay sao? “Anh Siêu, bây giờ, chúng ta phải làm gì?”
Vẻ mặt của Lý Chiến trắng bệch, anh ta nơm nớp lo sợ nói với Dương Siêu: “Tìm người này tới, anh nói sẽ không có vấn đề gì nữa.

Nhưng đây là chuyện gì chứ?”

Trong lòng của Dương Siêu cũng đang rất loạn, anh ta vội chạy tới bên cạnh La Tiểu Hổ nói: “Anh Hổ, chuyện này là sao?”
“Chát!”
La Tiểu Hổ tát một phát vào mặt của Dương Siêu, anh ta chửi ầm lên: “Con mẹ nó! Mấy người đúng là to gan.

Thế mà dám gây chuyện với anh của tôi.

Hiện tại, tôi chân thành nói cho mấy người biết.

Các người chết chắc rồi.”
Trong lòng của Dương Siêu và Lý Chiến đều run lên.

Một trận sợ hãi thổi quét toàn thần của bọn họ.
“Anh Hồ, chuyện này.
“Người đâu, mau chóng đưa mấy cái tên chó không có mắt này ra ngoài đánh cho tôi.”
“Xin anh Hổ tha mạng.
Sau đó, tiếng cầu xin tha mạng đây hoảng sợ của Dương Siêu và Lý Chiến vang lên không ngừng.

Còn La Tiểu Hổ lại mỉm cười, khoác vai Trần Hùng lần nữa: “Anh à, không có anh thì sẽ không có La Tiểu Hổ của ngày hôm nay”
“La Tiểu Hổ tôi đây nhất định sẽ bảo đáp ân tình của anh.


Chắc chắn sẽ không hề bạc đãi anh.”
Nhưng, La Tiểu Hổ vừa nói xong mấy lời này, Trần Hùng đã đã một cước vào bụng của anh ta.
Một cước này dùng rất nhiều lực, rất mạnh mẽ, đá bay La Tiểu Hồ.
Mặt của Trần Hùng lạnh lẽo cực độ, âm thanh của anh trầm thấp nói: “La Tiểu Hổ, anh coi tôi là một tên ngốc hay sao?”
Lời này nói ra, không khí xung quanh như giảm xuống thêm mấy độ.
Từ bên trong khách sạn, đám thuộc hạ của La Tiểu Hổ chạy ra, giống như hổ rình mồi nhìn mấy người Trần Hùng.
La Tiểu Hổ đứng dậy từ trên mặt đất, khuôn mặt anh ta không còn nụ cười.
Anh ta thấy anh em ở phía sau mình muốn tiến lên thì đưa tay ra ngăn cản lại.
“Vậy rốt cuộc anh muốn như thế nào đây?”
Dáng vẻ của Trần Hùng không mấy nghiêm túc nói: “La Tiểu Hồ, tôi giúp anh nối xương là muốn anh sẽ bán mạng vì tôi chứ không phải là để anh chạy tới Hồng Thành này tự do chơi đùa”
Nói xong, Trần Hùng chỉ về hai người đứng cạnh anh là Hồ Điệp và Tưởng Môn Thân nói: “Hai người này có khởi điểm giống với anh.

Đều là lúc tôi tìm được anh thì cũng tìm được bọn họ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận