Điện Đức Hoàng


Chỉ trong một thời gian ngắn, hơn hai trăm người thì có đến hơn phân nửa đã bỏ chạy.

Số còn lại thì đa phần nằm la liệt trên mặt đất.

Người nào còn có thể đứng thì trên mặt cũng chỉ toàn khiếp sợ và hoảng hốt.
Hiện giờ, La Tiểu Hổ cảm thấy toàn thân anh ta đông cứng lại.

Giờ phút này, anh ta cảm thấy mọi thứ đều mờ mit.
“Này… Cái này rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đây?”
“Dừng tay lại.
Trần Hùng phất tay lên, mấy thành viên của Hang Sói lập tức tự giác dừng động tác lại.

Sau đó, bọn họ quay trở lại bên người Trần Hùng.
Trần Hùng nở nụ cười thản nhiên, anh đi tới bên người La Tiểu Hổ nói: “Nếu như ngày đó, anh cũng giống như bọn họ, tới Hang Sói của tôi thì quyền lợi và địa vị anh đạt được sau này tuyệt đối không kém hơn so với hiện tại đâu.
“Thật sự là đáng tiếc.

Nhưng mà Trần Hùng tôi cũng không phải là người thích ép buộc người khác.


Tôi cũng không thích có người thiếu nợ mình.”
“Vì thế cho nên, hiện tại, anh thiếu nợ tôi, cộng thêm cả lãi suất nữa.

Anh trả lại cho tôi thì chúng ta sẽ hết nợ, có được hay không?”
Cả người La Tiểu Hổ run lên.

Tất nhiên là anh ta biết câu nói này của Trần Hùng có ẩn ý gì.
Trần Hùng có thể giúp anh ta nối xương, giúp anh ta có thể đứng lên lần nữa.

Đồng thời, anh cũng có thể một lần nữa đánh gãy xương của anh ta.

Anh ta nhớ lại trước kia, khi anh ta còn làm ăn xin trên đường, bị người ta bắt nạt thì da đầu lại run lên.
Đấy chính là cơn ác mộng của anh ta.

Cả đời này, không bao giờ anh ta muốn quay lại ngày đó nữa.

Cuộc sống bị thảm như vậy hãy biến mất mãi.
“Phịch!” La Tiểu Hổ quỳ xuống trước mặt của Trần Hùng.
Dáng vẻ kiêu ngạo, cao cao tại thượng, kiêu căng, không coi ai ra gì lúc trước của anh ta đã hoàn toàn biến mất.

Giờ chỉ còn lại sự hoảng sợ tột cùng và nỗi tuyệt vọng: “Xin anh! Xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa.

Tôi tình nguyện gia nhập chỗ các anh.

Xin anh đừng đánh tôi thành dáng vẻ trước kia nữa.
Trần Hùng bật cười tươi nói: “Cơ hội chỉ có một lần thôi.

Nếu anh đã không biết nắm bắt thì sẽ không có cơ hội lần thứ hai đầu “Răng rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên.


Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết của La Tiểu Hồ.
“Răng rắc!”
Sau hơn mười giây, cả người La Tiểu Hổ xụi lơ nằm trên mặt đất.

Trong mắt của anh ta tràn ngập sự tuyệt vọng.
Không có người nào trong đám anh em dưới quyền của anh ta dám tiến lên nói một câu.

Thậm chí, bọn họ cũng không chạy lên đỡ lấy La Tiểu Hổ.

Tất cả bọn họ chỉ lo tìm cách chạy trốn thôi.
Chuyện này thật sự là bị thương.

Chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi sống trong giàu sang quyền quý, La Tiểu Hổ lại bị đánh cho về dáng vẻ lúc trước.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn này, La Tiểu Hổ đã quá kiêu căng ở Hồng Thành.

Vì vậy, có thể đoán được, kết cục của anh ta sẽ còn thảm hại hơn gấp nhiều lần.

Mấy người Lý Chiến và Dương Siêu ở bên kia đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.

Hiện giờ, đám nghệ sĩ vốn vẫn luôn tỏ vẻ cao thượng thường ngày đang quỳ trên mặt đất.
“Thật xin lỗi anh! Là do chúng tôi có mắt như mù nên mới chống đối lại anh.


Cầu xin anh hãy bỏ qua cho chúng tôi một lần này.
Một đám ngôi sao giống như những chú chó, quỳ gồi cầu xin được tha thứ.
Cho dù đó là một nhà sản xuất hàng đầu hay là một ngôi sao nam lưu lượng thì trước nguy cơ về tính mạng cũng đều vứt bỏ hết tôn nghiêm, phẩm giá của bản thân đi.
“Anh Thiên, anh có muốn giết hết toàn bộ bọn họ không?”
Thịnh Quân bước lên trước, vẻ mặt của anh ta âm trầm.

Có một lần, anh ta đã muốn giết bọn họ rồi.

Hiện tại, anh ta muốn tự mình ra tay từ lâu.
Trần Hùng phất tay nói: “Tuỳ ý của anh.
Mấy ngôi sao đó sợ tới mức kêu cha gọi mẹ.

Ở phía sau, Hoàng Phương vội vàng đi lên trước.
“Ông chủ, mấy người này là nhân vật của công chúng.
Nếu như hôm nay, bọn họ chết ở đây, tôi sợ rằng sẽ gây ra rất nhiều phản ứng dư luận.
“Tới khi ấy, có thể sẽ dẫn tới nhiều việc phiên phức khác”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận