Điện Đức Hoàng


Khi nói ra những lời này, Lương Siêu còn cố làm ra vẻ mặt mất mát rất khoa trương.
Lương Mạnh Ngôn kia cũng coi như một đời kiêu hùng, nhưng mà đáng thương thay lại sinh ra một đứa con trai là loại con ông cháu cha chính cống, loại người này ỷ vào quyền thế trong nhà mà sống ngang ngược không coi ai ra gì, nhưng bản lĩnh thật sự căn bản lại không có.
Cô vợ nhỏ trong miệng anh ta nói, tất nhiên là Viễn Quân Dao.
Viễn Quân Dao là người đẹp nổi tiếng, vô cùng có tiếng tăm trong giới thượng lưu ở vùng Tam Giang này, thậm chí còn nổi danh khắp toàn bộ khu vực phía nam, một vài cậu ấm nhà giàu đều thèm nhỏ dãi Viễn Quân Dao.
Nhưng mà bọn họ chỉ có thể âm thầm thèm thuồng thôi, đối với vị quận chúa nhỏ ấy mà nói, cô thật sự chán ghét đám cậu ấm này.
Nhất là cái tên Lương Siêu kia, từ rất lâu rồi anh ta đã ầm ĩ kêu muốn cưới Viễn Quân Dao về làm vợ, nhưng mà anh ta cũng chỉ dám nói thế thôi.

Chưa nói đến chuyện hai bên nam bắc dòng Trường Giang cạnh tranh nhau như nước với lửa, cho dù là bạn bè thân thiết mấy đời đi chăng nữa, Viễn Trọng Chi cũng không bao giờ chịu gả con gái mình cho đồ bỏ đi Lương Siêu kia.

Viễn Trọng Chi nhíu mày lại, cất lời châm chọc Lương Mạnh Ngôn không hề khách khí: “Lương Mạnh Ngôn này, ông không quản giáo con trai ông cho tốt, sau này khéo chết thế nào cũng không biết đâu Lương Mạnh Ngôn cười nhạt một tiếng đáp lại: “Cảm ơn đã nhắc nhở, có điều con trai tôi chưa đến phiên ông dạy dỗ.”

Hai người này không hổ là đối thủ, vừa gặp mặt đã châm chọc nhau.
Có điều nhân vật chính của ngày hôm nay lại không phải hai người bọn họ cho nên sau khi châm chọc nhau vài câu, bọn họ không nói thêm gì nữa.

Đúng lúc ấy, Ngụy Tuấn vẫn luôn ngồi trên tảng đá lớn, đột nhiên đứng dậy.
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía Ngụy Tuấn, sau đó lại nhìn theo ánh mắt của ông ta, nhìn sang du thuyền bên kia.
Lúc này trên boong thuyền, có một người đàn ông cao lớn đang đứng ở đó.
Người kia khoảng bốn mươi tuổi, mặt quần áo màu đen, tóc đen, kiếm cũng đen… Đứng trong màn đêm, nhìn người này giống như vua của bóng tối, chỉ cần đứng ở đó đã khiến người ta cảm thấy khó thở, hãi hùng khiếp vía.

Ông ta chính là kiếm sĩ Bắc Giang, còn về tên thật, ông ta đã quên từ lâu rồi.


Bởi vì những năm gần đây, những người quen biết ông ta luôn gọi ông ta là kiểm si, cho nên từ lâu rồi không còn ai nhớ rõ tên thật của người này nữa.
Thậm chí ngay cả bản thân ông ta, cũng đã quên mất bản thân từng tên là gì rồi, bởi vì trong lòng ông ta, chỉ có kiếm.
Trên mặt kiếm si không có chút biểu cảm nào, sau đó ông ta hơi nhún chân, tụ lực rồi nhảu lên, cả người giống như đại bàng giương cánh, chỉ trong nháy mắt đã nhảy xuống khỏi boong tàu.
Sau đó ông ta vững vàng chạm đất, vẫn ôm chặt kiếm trong ngực, bước từng bước đi về phía Ngụy Tuấn.
“Đến rồi à, lâu rồi không gặp.”
Ngụy Tuấn nhìn về phía kiếm sĩ đang bước đến, trên mặt nở một nụ cười lạnh nhạt.
Nhưng nhiệt huyết trong người ông ta lúc này, đã bắt đầu sôi trào.
“Bảy năm trước thua dưới đạo của ông, hôm nay, tôi sẽ trả lại.”
Không nói quá nhiều lời, vừa nói xong ông ta đã rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, một tiếng “Roẹt” vang lên, ánh kiếm lạnh lẽo phát ra.
Đùng…
Đột nhiên, có một tia chớp xẹt qua bầu trời, nhìn thời tiết này, có vẻ như trời sắp mưa rồi.
Ầm ầm…
Quả nhiên, sau khi tia chớp ấy sáng lên, sấm sét đã kéo tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận