Điện Đức Hoàng


Ông ấy không chạy, trong đó một phần là vì không muốn để mặc một mình người anh em xương máu của mình ở đó, một nguyên nhân khác chính là cho dù ông ấy có muốn chạy trốn cũng không có cách nào chạy thoát được.
Du thuyền ở bên kia liên tục xuất hiện những người đàn ông mặc đồ đen cầm theo vũ khí trong tay nhảy xuống, bọn họ vẫn luôn ẩn nấp ở trong chiếc du thuyền kia chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này mà thôi.
Không tới một phút trôi qua đã có hơn một trăm người nhảy xuống từ chiếc du thuyền đó, mỗi một người đều là đàn em tinh nhuệ của Lương Mạnh Ngôn.
Tất cả những người này đều đã được Lương Mạnh Ngôn sắp xếp xong xuôi từ trước, để có thể tóm gọn Cửu Nam ở trong tay, Lương Mạnh Ngôn chuyện gì cũng có thể làm được.
Hơn một trăm người đó, đi đầu chính là một người đàn ông tầm tuổi trung niên có vóc dáng cao gầy, ngoại hình bình thường, trên người lại mang theo loại hơi thở của một bậc bề trên giống như Lương Mạnh Ngôn.
Người này tên là Ân Lỗi, ở Bắc Giang bên kia được mọi người gọi là Ân Lục gia.
Năm đó Lương Mạnh Ngôn từ một thị trấn nhỏ nằm ở ngoại thành lập nghiệp, một đường đánh thắng tới vị trí Bắc Giang Vương, chỉ là một mình ông ta thì không thể nào thực hiện được.

Trên thực tế ban đầu Lương Mạnh Ngôn đã có tới bảy người anh em kết nghĩa, thêm một Ân Lỗi ông ta nữa là tám người tất cả.
Tám người họ cùng nhau đánh chiếm thiên hạ, ngay khi đang đánh tới vị trí Bắc Giang Vương thì tám anh em chỉ còn dư lại năm người, ba người đã không may bỏ mạng.
Trong năm người này, liệt kê ra chính là Lương Mạnh Ngôn, Vương Bái, Châu Xung, Ân Lỗi và Lý Tuyết Phong.
Trong đó người đứng đầu là Lương Mạnh Ngôn, Vương Bái đứng thứ ba, Châu Xung thứ tư, Ân Lỗi là người thứ sáu và Lý Tuyết Phong là người thứ tám.

Mỗi người này đều có năng lực nhất định và thủ đoạn tài giỏi, hiện giờ ở Bắc Giang bên kia cũng được coi là vua của một cõi rồi.
Dưới sự dẫn dắt của Ân Lỗi, hơn một trăm người đen nghìn nghịt cả một mảnh dùng tốc độ nhanh nhất vậy xung quanh đảm người Viễn Trọng Chi.
“Viên Vương, mau chạy đi!”
Lúc này đây, những tinh anh của nhà họ Viễn đứng sau Viễn Trọng Chi biết rằng họ đã rơi vào đường cùng, nhưng lại một lòng trung thành bảo vệ chủ nhân của mình.

Những người này vây quanh Viễn Trọng Chi ở giữa, tỏ vẻ nóng lòng muốn lôi ông ấy ra ngoài giết sống.
“Thôi được rồi.” Nhưng mà Viễn Trọng Chi lại nói một câu trực tiếp tuyên bố lập trường của ông ấy, đây căn bản chính là một cuộc chiến không khoan nhượng hay đợi chờ, ông ấy đưa theo mười mấy người căn bản đã không có khả năng địch lại được đối thủ là đồng bọn của Lương Mạnh Ngôn rồi.

Mặc dù trong lòng Viễn Trọng Chi vô cùng phẫn nộ, nhưng mà tất cả đều đã là kết thúc được định sẵn từ sớm, có tức giận hay oán hận hơn nữa cũng chẳng có ích gì.
“Lương Mạnh Ngôn, thật không ngờ được sau bảy năm trời này, vậy mà mày lại trở nên để tiện tới mức đó đấy.

Đã nói rõ chỉ có một đối một mà thôi, vậy mà mày lại âm thầm sắp xếp người mai phục sẵn ở đây, chuyện này nếu như có bị đồn thổi ra ngoài thì chắc chắn mày sẽ bị tất cả mọi người sỉ nhục vì sự trơ trẽn đấy”
Lương Mạnh Ngôn ở bên kia im lặng vài giây, ngay sau đó vẻ mặt đầy dữ tợn đáp lại: “Viễn Trọng Chi, không phải mày luôn tự hào rằng mình là người có đầu óc hay sao, sao tao lại cứ cảm thấy mày chính là một thằng ngốc không hơn không kém thế này? Là một con người ấy mà, phải biết bắt kịp theo xu hướng của thời đại, thứ gọi là công bằng văn minh ở trong miệng mày vốn dĩ chẳng đáng được nhắc tới đâu.

Lương Mạnh Ngôn tạo chỉ tôn sùng đạo lý thắng làm vua thua làm giặc thôi, mày nói không sai, tao dùng cách thức này quả thật vô liêm sỉ, nhưng chỉ cần tạo chiếm gọn được Cửu Nam của my, sau này khi trở thành Tam Giang Vương rồi thì có kẻ nào dám nhạo báng Lương Mạnh Ngôn tao đây nữa? Ha ha ha ha… Những lời này khiến toàn bộ đảo Thái Cực đều tràn ngập tiếng cười khả ố bừa bãi của Lương Mạnh Ngôn.

Người này vì muốn đánh bại được Viễn Trọng Chi mà đã không còn biết điểm dừng ở đâu nữa rồi.

Viễn Trọng Chi liên tục lắc đầu: “Mày sẽ phải hối hận thôi.”
“Hối hận ư? Tao đã làm gì mà phải hối hận?” Lương Mạnh Ngôn cũng không ngừng lắc đầu: “Thắng làm vua thua phải làm giặc, Viễn Trọng Chi, mày thua rồi đó thôi.”
Lúc này đây cái gọi là Kiếm Sĩ đa tài kiếm thần, căn bản chính là một kết thúc được bọn Lương Mạnh Ngôn sắp xếp sẵn từ trước, mục đích chính là muốn thông qua cuộc thi này dùng thủ đoạn bắt gọn Viễn Trọng Chi và Ngụy Tuấn.
Nếu không thì chỉ có kẻ ngu mới có thể chọn thời điểm mấu chốt như vậy yêu cầu Kiếm Si tới khiêu chiến với Ngụy Tuấn.
Bây giờ đã là thế kỉ 21 rồi, những thứ giang hồ kia sớm đã chỉ còn tồn tại trong phim ảnh mà thôi, thực tế đã sớm bị lãng quên rồi.
Mà một khi Viễn Trọng Chi và Ngụy Tuấn bị giết chết, Cửu Nam ở bên kia không những đã mất đi sát thần giỏi nhất bảo vệ họ mà còn giống như rắn mắt đầu, vậy thì sắp tới nếu Lương Mạnh Ngôn muốn nhân cơ hội tóm gọn Cửu Nam thì là chuyện dễ như trở bàn tay rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận