Điện Đức Hoàng


“Tôi là con gái của Viễn Trọng Chi, trong người chảy dòng máu của nhà họ Viễn, bây giờ nhà họ Viễn gặp đại nạn, làm sao tôi có thể mặc kệ gia tộc không thèm để ý đến mà co đầu làm rùa rụt cổ chứ.”
“Hơn nữa, tôi đã gọi điện báo cho Trần Hùng rồi, anh ấy rất nhanh sẽ đến đây, chỉ cần còn có Trần Hùng thì nhà họ Viễn sẽ không thể nào sập được.”
“Tôi tin tưởng anh ấy nhất định có thể đưa nhà họ Viễn vượt qua cửa ải khó khăn này, đồng thời cứu cha tôi và chú Ngụy từ Bắc Giang về.”
Trương Thu đứng bên cạnh mà như kiến bò trên chảo nóng, anh ta rất bất đắc dĩ khi đến giờ này rồi mà Viễn Quân Dao vẫn còn ảo tưởng về tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân.
Anh hùng một tay che trời chỉ có thể xuất hiện trong phim điện ảnh, anh ta cũng công nhận Trần Hùng và đám đàn em của anh rất có năng lực, nhưng đây cũng không phải tranh đoạt trong phạm vi cá nhân mà là chiến tranh giữa hai thành phố đó.
Cho dù bọn họ có tài giỏi đến đâu thì chẳng lẽ mười mấy người có thể chống lại được mấy trăm người bên Lương Mạnh Ngôn kia ấy hả.
Khi đối phó với cái loại đàn em kia của La Tiểu Hổ thì bọn họ có thể dùng nắm đấm mà đàn áp, thế nhưng tinh anh của nhà họ Lương đâu phải đẳng cấp mà vài tên lưu manh tôm tép so sánh được.

Đến lúc động tay động chân thật thì mười mấy người đánh với mấy trăm người cái kiểu gì đây.
Huống chi, cao thủ của nhà họ Lương có ít ỏi gì đâu.

“Cô chủ, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, sẽ không có tiết mục anh hùng cái thế trừ trên trời rơi xuống đâu.

Bây giờ mà không đi thì cũng khỏi cần đi nữa đó.”
Trương Thu nói xong lập tức chuẩn bị dùng biện pháp mạnh kéo Viễn Quân Dao đi, đưa cô ta chạy trốn từ cửa sau.
Thế mà lúc này Viễn Quân Dao vẫn còn trừng mắt lườm Trương Thu: “Anh dừng lại cho tôi, muốn đi thì anh tự đi, hôm nay tôi sống chết cùng nhà họ Viễn.

“Cô chủ…”
“Ý tôi đã quyết, có chết cũng không làm lính đào ngũ.” Nếu để cho Viễn Trọng Chi chứng kiến cảnh này, không biết là ông ta sẽ vui vẻ hay tức giận nữa.
Vui vẻ vì con gái của mình trưởng thành, có trách nhiệm rồi, tức giận lại vì cô ta sao mà cứng đầu cứng cổ đến thế cơ chứ, không biết chữ sợ viết như thế nào.
Lúc này từ bên ngoài đã truyền đến tiếng đánh nhau, rõ ràng là người của nhà họ Lương đang tấn công vào rồi.
Trương Thu càng nghe càng bối rối, cuối cùng anh ta hạ quyết tâm, khẽ quát một câu: “Cô chủ, đắc tội rội.”

Vừa dứt lời, Trương Thu mạnh mẽ lao lên một bước, dùng tay chém vào gáy Viễn Quân Dao, cô ta lập tức mặt mũi tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

“Cô chủ, cho dù trả bất cứ giá nào tôi cũng không để cô bị tổn thương đến một sợi tóc.”
Lúc này lại có mấy người chạy ra từ đại sảnh, tất cả đều là cao thủ bảo vệ biệt thự nhà họ Viễn, bọn họ cũng Viễn Quân Dao, chạy nhanh hết mức đến cửa sau.
Cùng lúc đó, ở cửa lớn nhà họ Viễn, Mạnh Hùng dẫn theo hơn hai mươi cao thủ nhà mình cùng hơn bốn mươi đàn em của thế giới ngầm ra sức chống cự, mặc dù hai nhà nhiều kẻ mạnh như thế mà trong chốc lát lại không thể nào đạp đổ cửa chính nhà họ Viễn.
Chẳng qua nó cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.

“Mạnh Hùng đúng không, tôi nhận ra anh, cao thủ số một bảo vệ biệt thự nhà họ Viễn”
Lương Mạnh Ngôn vừa ra lệnh một cái hai bên lập tức đình chiến, ông ta tiến lên phía trước, dùng ánh mắt khen ngợi để đánh giá Mạnh Hùng.


“Anh rất trung thành, lại còn không sợ chết, tôi đánh giá cao anh, nếu như bây giờ anh buông vũ khí xuống đầu hàng, gia nhập phe của tôi, tôi cam đoan cho anh hưởng vinh hoa phú quý cả đời.

“Cút mẹ mày đi.”
Mạnh Hùng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, không muốn nói nhảm với Lương Mạnh Ngôn nữa, giơ đao nhào đến đánh Lương Mạnh Ngôn luôn.
Mấy tên cao thủ của nhà họ Lương lập tức tiến lên ngăn cản Mạnh Hùng, nhanh đến mức đàn em của Mạnh Hùng còn chưa đi được hai bước thì đã thua rồi.
Nhìn thấy khả năng đánh nhau phi phàm của Mạnh Hùng, Lương Mạnh Ngôn càng hứng thú hơn đối với anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận