Điện Đức Hoàng


Trên lưng, Viễn Quân Dao bắt đầu không ngừng giấy giụa.

Người phụ nữ này quả là một kẻ ngu đần.

“Cô chủ đừng quậy nữa, cô chủ không trở về được đâu.”
“Trở về sao? Cũng chỉ tốn công vô ích mà thôi.

Hơn nữa nhà họ Lương tuyệt đối sẽ không để cho cô chủ sống yên.

Cô chủ, núi xanh vẫn còn đó thì không lo không có củi đốt.

Huống gì, ông chủ cùng với cả nhà họ còn sống đó.

Nhất định bọn họ có thể vực dậy trở lại được đó”
“Còn nữa, cô hãy suy nghĩ cho cả bà chủ nữa.

Bà ấy vẫn còn ở bên nước Mỹ.

Cô đừng có mà hành động tự do phóng khoảng.”
Nói đến đây, đột nhiên Viên Quân Dao tách ra khỏi lưng người phụ nữ: “Anh Thu, anh mau cho tôi xuống đây, tôi có thể tự đi được.”
Trương Thu đặt Viên Quân Dao xuống.

Lúc này, bên kia đường có một chiếc xe đang khởi động và bọn họ chuẩn bị lái xe rời đi.

Nhưng mà ngay sau đó, trong đêm tối, lại có một đám người đột nhiên nhảy từ đầu ra.

Mà người dẫn đầu không phải là ai khác, chính là thành viên nhỏ nhất của nhà họ Lương – Lương Siêu
Phía sau Lương Siêu là một đoàn người lên đến hai mười người.

Toàn bộ đều là những cao thủ tài năng mà nhà họ Lương cần thận đào đạo ra.

Trên mỗi người đều có dính máu.

Có lẽ, trong tối nay, bọn họ đã lấy đi không ít mạng người.

“Cháu dâu bé nhỏ, đã lâu không gặp rồi.

Cô có còn nhớ tôi không?”
Dưới bầu trời đầy sấm chớp, hiện ra khuôn mặt vô cùng lạnh lùng tàn ác của Lương Siêu.

Trong nháy mắt, khuôn mặt cả đám người Viễn Quân Dao và Trương Thu đã hoàn toàn biến sắc, “Mau dẫn cô chủ đi.
Trương Thu gầm lên một câu, rút ra một cây đao, nắm trong tay thật chặt.
Hai cao thủ nhà họ Viễn lập tức dẫn Viễn Quân Dao sang chiếc xe hơi bên kia đường.

Chỉ có Trương Thu cùng với bốn cao thủ nhà họ Viễn chuẩn bị đội hình ngăn cản cả đám người Lương Siêu bắt hai người họ lại.
Lương Siêu nhìn đám người Trương Thu bằng ánh mắt vô cùng khinh thường.

Trên mặt tràn ngập sự khinh bỉ.

“Xông lên cho ta
Lương Siêu ra lệnh tiến lên phía trước.

Cả một đám cao thủ của nhà họ Lương lập tức xông lên hung hăng.

Trong nháy mắt, cả đám người Trương Thu bị vây quanh trong một biển người.
Mặc dù, sức chiến đấu của bên Trương Thu rất mạnh mẽ.

Tuy nhiên, những cao thủ bên nhà họ Lương cũng không hề tầm thường.

Số lượng của bên Lương Siêu vô cùng đồng, lấn áp cả bọn họ.

Rất nhanh sau đó, mấy cao thủ bên Trương Thu đã bị chém ngã ra mặt đất.
Bên kia đường, Viễn Quân Dao đã lên xe.

Nhưng khi xe hơi còn chưa kịp khởi động thì những cao thủ nhà họ
Lương đã kịp đuổi tới.


“Cô chủ, cô mau chạy đi.”
Trương Thu nằm dưới đất nhưng vẫn cố gắng ra sức giãy giụa.

Anh ta muốn bò dậy khỏi mặt đất nhưng lại bị Lương Siêu đạp cho một cước vô cùng mạnh vào đầu của anh ta.

“Mày cảm thấy là mày còn có cơ hội bò dậy sao?”
Lương Siêu nhìn Trương Thu giãy giụa dưới chân mình, ngẩng mặt cười lớn.

Trong lòng hắn ta bỗng sinh ra một loại cảm giác thành tựu.

Loại cảm giác đó cũng giống như cha của hắn ta vậy, đạp lên toàn bộ thành phố Cửu Nam.

“Mày chỉ là tên cướp hèn hạ vô liêm sỉ.”
Trương Thu tức giận, miệng gào thét mắng chửi to.

Trong miệng anh ta vẫn không ngừng phun ra máu tươi.

“Ha ha ha, thắng thì làm vua, thua thì làm giặc.

Mày đi chết cho tao
Lương Siêu cười xong một tràng, dứt khoát chém một đao vào cổ Trương Thu.

Sau đó, hắn ta xách thanh đao nhọn nhuốm đầy máu kia bước nhanh đến chiếc xe hơi bên đường.
Lúc đó, chiếc xe hơi còn chưa kịp chạy thoát đã bị cả đám người Lương Siêu vây quanh chặn đường.
Hai cao thủ nhà họ Viễn vì bảo vệ Viễn Quân Dao cũng đã hy sinh rồi.

Lúc này, chỉ còn có một mình Viễn Quân
Dao ngồi ở ghế sau trên chiếc xe hơi đó.


Mặt đầy tức giận xen lẫn sợ hãi.

“Cháu dâu nhỏ à, cháu không chạy thoát được đâu.”
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp sắc sảo của Viễn Quân Dao, Lương Siêu sớm đã không kiềm được sự nóng vội xao xuyển trong lòng mình.

“Các ngươi, tất cả mau xoay người ra chỗ khác.

Mau tìm cách quây chiếc xe này lại cho ta.

Bây giờ ta muốn chơi một trò chơi nhỏ với cháu dâu nhỏ của ta”
“Ha ha ha ha …”
Trong trận mưa lớn, xung quanh chỉ vang vọng tiếng cười hưng phần của Lương Siêu.
Hắn ta giống như một con quỷ dữ, tiến gần đến Viễn Quân Dao.

Sau đó, hắn ta đưa tay ra chộp lấy cảm của Viễn Quân Dao: “Cháu dâu nhỏ của ta, cháu thực sự quá đẹp rồi.

Bây giờ, cha của cháu đã trở thành tù nhân của nhà họ Lương.

Mà toàn bộ người trong nhà họ Viên đã bị ta bắt xuống làm cho nhà họ Lương.

Nhà họ Viễn của mấy người đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

“Cho nên, cháu cứ ngoan ngoãn hầu hạ ta, ta có thể để cho cháu được sống sung sướng trong vinh hoa phú quý nửa đời còn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận