Điện Đức Hoàng


“Cút ngay cho tôi.” Viễn Quân Dao đưa tay ra đẩy Lương Siêu một cái.
Ngược lại, Lương Siêu cảm thấy bản thân càng thêm sự hưng phấn.

Sự nóng vội trong lòng hắn ta khiến cho toàn thân hắn ta từ trên xuống dưới đều sôi sục không cách nào kiềm được.
Viễn Quân Dao quá đẹp, quá mức sắc sảo.

Chỉ sợ là trên đời này, rất ít đàn ông nào có thể không si mê khuôn mặt xinh đẹp đó của Viễn Quân Dao.
Dĩ nhiên, Trần Hùng lại là một ngoại lệ.

“Ông mau buông tôi ra.”
Lương Siêu kẹp chặt cô ta bằng lực mạnh.

Viễn Quân Dạo vô cùng khẩn trương, cô ta ra sức phản kháng.

Nhưng mà dù công phu của cô ta cũng thuộc dạng không tệ nhưng suy cho cùng vẫn không phải là đối thủ của Lương Siêu.
Rất nhanh sau đó, Lương Siêu đã đè lên được Viễn Quân Dao.

Lương Siêu kìm cô ta xuống ghế sau của chiếc xe.

Hắn ta bắt đầu điên cuồng xé rách quần áo của Viễn Quân Dao.

“Buông tôi ra, ông là tên chó má khốn kiếp.

Từ trước đến giờ, quận chúa của tỉnh thành vốn không biết sợ trời, không biết sợ đất.


Nhưng vào giờ khắc này lại trở nên hoàn toàn sợ hãi và tuyệt vọng.

“Anh Hùng, anh Hùng mau tới cứu em với
Trong tình thế cấp bách, Viễn Quân Dao lại kêu lên tên của Trần Hùng.

Có lẽ vào thời khắc tuyệt vọng như vậy, đây là hành động theo bản năng của cô ta.
Mặc dù hiện tại, Viễn Quân Dao đã không giống như lúc trước, lúc nào cũng gào thét lên muốn gả cho Trần Hùng.

Nhưng ở sâu trong trái tim cô ta, Trần Hùng vẫn giữ một vị trí vô cùng quan trọng như trước.

“Anh Hùng sao?”
Lương Siêu cảm thấy hơi nghi ngờ, hắn ta không biết rốt cuộc anh Hùng trong lời nói của Viễn Quân Dao là ai.

Nhưng mà, điều này cũng không phải chuyện quan trọng gì.

Viên Quân Dao càng phản kháng thì Lương Siêu lại càng thêm sự hưng phấn.

“Cháu dâu nhỏ, đừng nói là anh Hùng của cháu.

Hôm nay ngay cả ông trời hạ xuống trần cũng không cứu được cháu đâu.

“Tí tách …
Trên không trung, một tia chớp lóe lên trên bầu trời, làm bừng sáng cả không gian đen tối.
Trong nháy mắt lúc tia chớp sáng lóe lên, Lương Siêu đột nhiên cảm giác sống lưng mình lạnh toát mồ hôi.

Trong lúc lơ đãng, hắn ta thấy cửa kính phía trước của chiếc xe, hiện lên chớp nhoáng một khuôn mặt vô cùng u ám mờ ảo.

Gương mặt này giống như ma quỷ vậy, vô cùng khủng khiếp.

“Chỉ là ảo giác thôi.”
Lương Siêu tự trấn an bản thân.

Sua vài giây kinh ngạc hoảng hốt, hắn ta rất nhanh lại tiếp tục quay lại giở trò với Viễn Quân Dao.

Hiện tại, chiếc xe đã được đám người thuộc hạ của hắn ta quây thành một vòng rồi, sao có thể xuất hiện thêm người khác ở gần chiếc xe này được?
Vừa rồi chắc chắn là ảo giác.
Nhưng mà ngay sau đó, lại có thêm một tia chớp lóe lên phá vỡ bầu trời đêm.
Mồ hôi lạnh sau lưng Lương Siêu càng toát ra thêm.

Không chỉ có vậy, khuôn mặt kinh dị vừa nãy lại in càng rõ lên cửa sổ kính đối diện của chiếc xe.
Đây thực sự không phải là ảo giác.

Gương mặt đó, vẫn in hằn lên cửa kính vô cùng chân thực rõ ràng.
Nói cách khác, có một người đang đứng bên ngoài xe, Bây giờ hắn ta cảm thấy vô cùng tức giận, tràn ngập sát khí.

“Ai đó?”
Lương Siêu hơi run rẩy, theo bản năng gào lên một câu “Đoàng.”
Một tiếng giòn dã, cửa sổ kính của chiếc xe hơi ở đối diện hắn ta đột nhiên nổ tung.

Mảnh vụn thủy tinh bắn tung tóe, cũng có vài mảnh vụn bắn vào khuôn mặt của Lương Siêu.
Một bàn tay từ bên ngoài cửa sổ lùa vào, túm lấy tóc của Lương Siêu, dùng sức kéo mạnh.
Chỉ nghe thấy một tiếng rất to, trong nháy mắt, Lương Sâm đã bị kéo ra ngoài từ cửa sổ đó.

Mảnh vụn thủy tinh cửa qua da thịt hắn ta, khiến cho toàn thân hắn ta đều là những vết xước, máu từ đó mà chảy ra rất nhiều.

“A…”
Lương Sâm phát ra tiếng kêu rồng thảm thiết như tiếng lợn bị chọc tiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận