Vừa nhắc đến con gái của Vương Bái, Lương Mạnh Ngôn không khỏi giật mình, trong lòng ông ta trở nên vô cùng hoảng hốt.
“Con gái của ông đã bị đám côn đồ trong quán bar đâm chết, chuyện này không phải đã được điều tra rõ ràng rồi sao?”
“Bị côn đồ đâm chết ư? Hahaha… hahaha…”
Nghe những lời vừa thốt ra từ miệng của Lương Mạnh Ngôn, Vương Bải bật cười thành tiếng, càng cười vẻ mặt ông ta càng hiện lên tia hung ác: “Lương Mạnh Ngôn, nói ra những lời chó má này mà lương tâm ông không cảm thấy cắn rứt hay sao?”
“Ông nghĩ Vương Bái tôi là một kẻ ngu hay sao?”
“Nhớ năm đó, tám anh em chúng ta quyết tâm rời bỏ cái huyện nghèo khổ kia để đi đến Bắc Giang, ông tự nghĩ lại xem, trong số tám anh em năm xưa ai là người đã nỗ lực nhiều nhất, ai là người đã hi sinh nhiều nhất?”
“Không phải Lương Mạnh Ngôn ông mà chính là Vương Bái tôi đây này.
Năm đó vì sợ tôi cướp đi vị trí Bắc Giang Vương mà ông đã âm thầm cho người giết tôi, nhưng may mắn là tôi thoát chết.
Vì tình nghĩa anh em, vì nể một người anh cả như ông mà tôi đã bỏ qua chuyện đó, vẫn tiếp tục ở bên và giúp đỡ cho ông”
“Sau này, khi đã ngồi vững vị trí Bắc Giang Vương, ông mới chịu buông bỏ mọi giả tâm với tôi, lúc này mọi chuyện mới được xem là kết thúc.”
“Nhưng năm năm trước, Lương Siêu con trai ông đã cưỡng bức con gái tôi ở quán bar, vì bị con gái tôi ra sức phản kháng mà nó đã đâm ba nhát dao vào người con bé.
Sau khi chuyện bị Ân Lỗi phát hiện, anh ta đã ngay lập tức báo cho ông.”
“Ông đã giải quyết như thế nào chứ?”
“Con mẹ nó, lúc đó ông lại ngang nhiên đổi trắng thay đen, tùy tiện tìm một tên côn đồ để gánh tội thay cho con trai của mình, lại còn ra vẻ ta đây là người tốt muốn thay tôi báo thù, con gái tôi chính là bị Lương Siêu con trai ông giết chết, ông thật sự cho rằng Vương Bái tôi là kẻ ngu hay sao?”
“Vốn dĩ tôi không vạch trần ông là bởi vì tôi biết, thời điểm đó tôi không phải là đối thủ của ông.
Nhưng món nợ này trước sau gì tôi cũng phải trả.
Con gái tôi là một đứa ngoan hiền, thành tích học tập vô cùng tốt.
Một đứa trẻ ngoan như vậy sao có thể đi đến mấy cái quán bar để lêu lổng, đàn đúm được chứ.”
“Lương Mạnh Ngôn, ông có thật sự xem tôi là anh em của ông hay không? Con trai ông giết con gái tôi, tôi muốn phản kháng, điều này là sai hay sao? Ông nên nhớ con gái tôi lúc chết nó chỉ mới mười bốn tuổi”
“Nói cho ông biết, năm năm trước tôi đã một mình đi tìm Viễn Vương để hợp tác với ông ấy.
Tôi sống chỉ để đợi đến ngày hôm nay, ngày mà tôi có thể giết cả nhà họ Lương, bắt gia đình các người đền mạng cho con gái tôi.”
Nói đến đây, Vương Bái dường như phát điên, thật sự đã bị phát điên lên rồi.
Châu Xung và Lý Tuyết Phong đứng bên cạnh nghe rõ mồn một từng câu từng chữ của Vương Bái.
Bọn họ thật sự không thể tin vào những điều bản thân vừa nghe được, những điều này khiến họ vô cùng khiếp sợ.
Lúc này, một giọng nói tràn đầy lửa giận cất lên: “Anh cả, những gì anh hai nói có phải là sự thật không?”
“Sau khi chúng ta chiếm được thành Bắc Giang, anh thật sự đã cho người ám sát anh hai sao? Còn đứa cháu gái Vương Yên của chúng ta là bị Lương Siêu hại chết, điều này cũng là thật hay sao?”
“Câm miệng”
Lương Mạnh Ngôn tức giận cho Lý Tuyết Phong một bạt tai: “Lẽ nào cậu không nhìn ra là ông ta đang nói bậy nói bạ, chính ông ta là người đã phản bội chúng ta, bây giờ ông ta đang tìm một lý do quan minh chính đại cho những hành động tiểu nhân của mình.”
Nghe Lương Mạnh Ngôn nói như vậy, Châu Xung và Lý Tuyết Phong đều im lặng, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Lúc này, Viễn Trọng Chi đưa tay đón lấy điện thoại: “Lương Mạnh Ngôn, việc này rốt cuộc là như thế nào, ông không cần giải thích, cũng không cần hắt chậu nước bẩn này lên người Vương Bái.”
“Hôm nay ông thật sự xong đời rồi.”
Lương Mạnh Ngôn vô cùng tức giận, nghiến răng nghiến lợi: “Viễn Trọng Chi, chắc chắn ông đã biết chúng tôi sẽ mai phục ở đảo Thái Cực, vì vậy ông cùng Ngụy Tuấn diễn trò trước mặt chúng tôi.”
“Không phải là diễn trò mà là tương kế tựu kế.” Viễn Trọng Chi cười nói: “Hai sông Nam Bắc sắp khai chiến, mà vào giờ phút quan trọng này Kiếm Si lại một mực muốn khiêu chiến với Ngụy Tuấn, ông cũng biết bọn họ đều là thuộc hạ thân tín, là cánh tay phải của tôi và ông lúc này mà để họ đánh nhau chẳng khác gì là phế bỏ cánh tay phải của tôi và ông.”
“Lương Mạnh Ngôn, ông không phải kẻ ngốc, tất nhiên ông sẽ không để kiểm Si hành động như vậy, vì vậy khả năng duy nhất để lý giải cho hành động này của ông là ông muốn chơi bọn tôi.”
“Ông nghĩ rằng tôi không nhìn ra cái trò lừa bịp này của ông sao? Lúc đó điều làm tôi lo lắng là lực lượng Bắc Giang của các ông quá mạnh, tôi không biết phải làm thế nào mới có thể phân tán được chúng, nhưng thật không ngờ các ông lại tự mình tìm đến cửa.”