Điện Đức Hoàng


“Các anh muốn tôi chọn ca sĩ chân chính cũng không thành vấn đề.

Ca sĩ hạng ba? Các anh có đồng ý không?” Đám người Trương Văn Long ở một bên vì thế cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, Trương Văn Long hít sâu một hơi nói: “Nhưng làm như vậy cũng không thể được.

“Đến lúc đó chúng ta phải phát sóng trực tiếp ở trên mạng, loại hiệu quả này không phải là sẽ hỏng bét sao?”
Liễu Hồng Ngọc ở bên cạnh nói thêm: “Anh Trương nói cũng không sai, cái giọng hát loại này cho dù là chọn một người chuyên sửa giọng thật giỏi, cũng sửa không ra cái gì."
Trên thực tế đám người Trương Văn Long không phải là không vừa lòng Lý Diệu Hương, đối với các minh tinh khác của Tinh Tú cũng giống nhau.
Cả đám đều cùng một loại, không một người nào là thực sự có giọng hát.
Hơn nữa không chỉ là không có giọng hát, kĩ năng trên sân khấu cũng vô cùng kém, tính nết cũng rất kém.

Tổng cộng có ba sân khấu, gần như trên sân khấu nào cũng xảy ra chuyện Lý Diệu Hương.

Cũng chính bởi vì như vậy, trực tiếp dẫn tới kế hoạch tập luyện ban đầu là ba giờ kéo dài tới gần năm giờ .
Cứ tiếp tục như vậy sợ là ba ngày tập luyện tiếp theo sẽ vô cùng khó khăn, chắc chắn thời gian sẽ không đủ.

Cứ như vậy cho tới ngày phát sóng trực tiếp, con mẹ nó còn biểu diễn như thế nào?
Huỳnh Phong ở một bên vội vàng nói: “Mọi người không cần sốt ruột, loại tình huống này cũng không khó ứng phó.

Đến lúc đó nếu bọn họ thật sự không tốt, cùng lắm thì hát nhép là được.

“Hát nhép?”
Đám người Trương Văn Long đều dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn Huỳnh Phong: “Buổi biểu diễn này có thành công kiểm được vài tỉ hay không thì cần phải làm cuộc biểu diễn thật hoàn mĩ, tăng hết tần suất quảng cáo để tạo hiệu ứng.

“Kết quả là sẽ thành hát nhép sao? Cái này làm cho trong lòng mọi người đều sẽ không thoải mái.

“Hát nhép, nhỡ đâu bị mọi người phát hiện ra thì làm sao?” Bên cạnh Liễu Hồng Ngọc cau mày hỏi.

Huỳnh Phong thổn thức nói: “Việc này các anh cứ yên tâm đi, bản lĩnh bọn người kia thật sự không có, nhưng giở trò lừa gạt chắc chắn là chuyên gia.


"Hát nhép chính là bắt buộc bọn họ phải chuyện nghiệp, sẽ không xảy ra vấn đề.

Cho dù đến lúc đó trên mạng có người nghi ngờ cũng không sao cả.

Tiết mục cuối năm trên truyền hình còn có người nghi ngờ hát nhép cơ mà, không có vấn đề gì.

“Được rồi.
Thật đúng là không cùng nghề nên không hiểu biết, đám người Trương Văn Long nghe lí luận của Huỳnh Phong xong cảm giác giới giải trí hiện tại như nước rất đục vậy.
May mắn bọn họ chỉ tiếp xúc một chút với giới giải trí, nếu không bọn họ sợ là sẽ bị tổn thọ mất mấy năm chứ chẳng chơi.
Đám người Trương Văn Long không hiểu cũng sẽ không mạo muội tham gia vào, việc này đương nhiên sẽ do người chuyên nghiệp Huỳnh Phong xử lý.
Cho dù là hát nhép hay hát thật, bọn họ đều không sao cả, chỉ cần cuối cùng nhìn thấy hiệu quả tốt nhất, làm cho buổi biểu diễn này thật hoàn mỹ là được.
Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Lúc này đối với nơi diễn tập cho dù là Trương Văn Long hay Hà Thái Trung, hoặc là Liễu Hồng Ngọc đều đã hoàn toàn mất hứng thú.
Bọn họ chuẩn bị rời đi tránh cho trong lòng cảm thấy tức giận.
Nhưng trong lúc vài lãnh đạo mất hứng đi về, lúc chuẩn bị rời đi, trong sân vận động đột nhiên truyền đến tiếng hát vô cùng kỳ ảo.
Tiếng ca ấy uyển chuyển du dương, giống như âm thanh của tự nhiên vậy.
Trong lúc nhất thời, đám người Trương Văn Long và Hà Thái Trung đều ngây ngẩn vả người, bọn họ đều quay đầu nhìn xung quanh khắp nơi, bên trong giọng điệu tràn đầy khiếp sợ cùng với không thể tưởng tượng nổi.
"Đây là ai đang ca hát?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận