Điện Đức Hoàng


Người bên kia điện thoại nói là tiếng Anh, mà Trần Hùng lại nói tiếng phổ thông.

Loại hình ảnh này có cảm giác buồn cười, hai người đều nói hai thứ tiếng khác nhau, nhưng lại đối đáp trôi chảy.

Người bên kia điện thoại hình như vô cùng kinh ngạc, vội vàng nói: “Đại ca, anh xem anh thật sự quả khách khí mà, vậy mà lại đích thân đến đón em, điều này khiến em cảm thấy quá vinh hạnh rồi.”
“Nói ít thôi."
Trần Hùng tùy ý trả lời một câu: “Những người mà cậu đưa đến kia, bây giờ phải tuyệt đối bảo mật thân phận.

Tôi cử người lái xe đến lối vip đợi các cậu, sau khi cậu để bọn họ đi ra thì trực tiếp lên xe, tuyệt đối không thể để bất kỳ người nào phát hiện ra dấu vết của các cậu
Người bên kia điện thoại vội vàng trả lời: “Ok đại ca, đây là thế mạnh của bọn em.
Trần Hùng ừm một tiếng: “Tôi ở bãi đỗ xe đợi cậu, cậu tự mình qua đây đi.”
“Vâng, đại ca.”

Cúp điện thoại, Trần Hùng quay đầu nhìn nhóm người Trương Văn Long bên cạnh, nói: “Bây giờ mọi người lái xe đến cửa vip đón người đi, cho dù mọi người có nhận ra bọn họ hay không thì phải nhớ kĩ, bọn họ là người của tôi, không cần phải khúm núm với bọn họ, nên bảo bọn họ làm cái gì, thì trực tiếp mở miệng, không cần phải khách khí với bọn họ.

Lời nói này của Trần Hùng khiến nhóm người Trương Văn Long cảm thấy có chút nghi hoặc.

Sao nghe lời này của Trần Hùng, giống như thân phận của những người này vô cùng lớn vậy, rốt cuộc là ai chứ?
Có điều mặc dù nghi hoặc, nhóm người Trương Văn Long cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng gật đầu, sau đó lái xe, đến cửa vip.

Rất nhanh, chỗ này chỉ còn lại một mình Trần Hùng, anh dựa vào đầu con xe Cadillac của mình, vươn vai một cái.

Mấy phút sau, ở cửa T3, một người đàn ông nước ngoài đẹp trai, tóc vàng mắt xanh, hơn nữa nhìn dáng vẻ rất phong độ, trên người còn có một loại khí chất quý tộc.

Người này không phải là ai khác, chính là một trong mười tám đại tướng của Thiên Vương điện Đường Gia Huy.


“Đại ca, lâu rồi không gặp, em thật sự nhớ anh chết mất.”
Ở khoảng cách bảy tám mét Đường Gia Huy giơ rộng hai tay, cười híp mắt chạy về phía Trần Hùng.

Anh ta muốn cho đại ca mình một cái ôm nhiệt tình.

Tuy nhiên...!bộp...!
Khi Đường Gia Huy vừa tiến gần lại Trần Hùng, Trần Hùng đã nhanh như chớp đá một cái, trực tiếp đá anh ta ngã trên mặt đất.

"Dai ca."
Đường Gia Huy ôm bụng, mặt đau khổ.

Một đạp này của Trần Hùng không mạnh, tốc độ cũng không gọi là nhanh, dựa vào thân phận của Đường Gia Huy thì có thể tránh được, nhưng anh ta lại không dám tránh.

Hơn nữa lúc này anh ta hoàn toàn không thấy đau, nhưng vì nể mặt Trần Hùng, nên anh ta cố ý làm ra dáng vẻ đau đớn.

“Đứng lên, tôi biết cậu không đau, cậu còn tiếp tục giả vờ, ông đây sẽ thật sự đá cậu đấy.” Đường Gia Huy nhanh trí, lập tức từ trên mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận