Lần này theo Trần Hùng cùng tới Thái Lan, bọn họ xem như là được mở rộng tầm mắt.
Chỉ có Thẩm Đại Lực, một bàn tay to của anh ta vẫn luôn đặt ở phía sau gáy cào tóc, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.
Với cái đầu óc kia của anh ta, sợ là căn bản nghe không hiểu đám người Trần Hùng rốt cuộc đang nói cái gì.
“Ảnh bộ bên kia, có tiến triển gì không?" Trần Hùng hỏi.
Thiết Diện lắc đầu nói: “Từ khi tổng giám đốc Nghiêm bắt đầu mất tích, tôi liền liên lạc với ảnh bộ.
Hắc Nam đã vận dụng tất cả các thể lực của ảnh bộ để tìm kiếm tung tích của tổng giám đốc Nghiêm.
Nhưng lúc này, Dạ Tu La sớm có chuẩn bị, bọn họ khẳng định là tổn không ít thời gian để tìm ra chiến lược nhằm vào ảnh bộ "Nói vào trọng điểm"
Trần Hùng đã có một chút không kiên nhân: "Hác Nam mất bao lâu để có thể tra ra tung tích của Nghiêm Vũ Tu? Tra xem cậu ta rốt cuộc còn sống hay đã chết" “Ít nhất ba ngày." Thiết Diện trả lời.
"Ha hả, ba ngày"
Trần Hùng đem tàn thuốc trong tay bắn bay ra ngoài, lạnh giọng nói: "Sau ba ngày sợ là đến cái xác của Nghiêm Vu Tu cũng không còn nguyên vẹn được." "Ảnh bộ của Thiên Vương điện, năng lực tình báo có lẽ còn kém một chút, đi tìm GPE của mọi người để lấy kinh nghiệm.
Nói tới đây Trần Hùng liền lấy điện thoại ra lên mạng.
Sau đó thông qua internet, anh lấy danh nghĩa điện chủ Thiên Vương điện gửi một tin tức cho tổ chức có logo hình "Một con mắt".
Tổ chức này, người trừ là các tổ chức chính phủ, đây là tổ chức GPE về tình bảo lớn nhất thế giới.
Nếu không phải loại tình huống đặc thù loại hiện tại này, mấy ngày liền ảnh bộ của Thiên Vương điện cũng không tra ra tung tích của Nghiêm Vũ Tu, Trần Hùng tuyệt đối không muốn giao tiếp cùng với GPE.
không chỉ là Trần Hùng, sợ là trên thế giới này bắt luận mọi siêu cấp tổ chức, bất luận siêu cấp gia tộc nào, đều không thích qua lại với GPE.
“Xin chào anh, điện chủ Thiên Vương điện, anh Trần Hùng"
Rất nhanh, màn hình di động của Trần Hùng đầu tiên là đều màu đen, sau đó liền tự động hiện ra logo tiêu chí hình một con mắt, ngay sau đó bên trong đi động của anh liền truyền đến một thanh âm như vậy.
Đây là nhân viên chuyên môn liên lạc của GPE, không có video hay hình ảnh, thanh âm cũng là trái qua xử lý đặc biệt.
Trần Hùng căn bản không biết ở đối diện đang trò chuyện cùng mình rốt cuộc là nam hay nữ, là già hay trẻ.
Nhưng đối phương nói lại là giọng nói lưu loát tiếng Vạn Hoa.
Đây cũng không thể hiện cho đối phương là người Vạn Hoa, mà là đối phương sẽ căn cứ người liên hệ thân phận bối cảnh, mà lựa chọn dùng ngôn ngữ nào trò chuyện cùng đối phương.
"Xin chào anh Trần Hùng, tôi là Thiên Nhãn, là nhân viên liên lạc của GPE, rất hân hạnh có thể hợp tác cùng với Trần Hùng tiên sinh." “Anh Trần Hùng, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho anh?"
Trần Hùng nghe thanh âm bên kia video của Thiên Nhãn, trong lòng có một ý nghĩ muốn tát chết anh ta.
Thanh âm này tuy đã trải qua máy móc xử lý, nhưng Trần Hùng lại có thể tưởng tượng được ra khuôn mặt hiện tại của đối phương, đó một khuôn mặt tham lam.
Cũng không thể trách hiện tại Trần Hùng thiếu kiên nhẫn, đổi lại bất cứ đại đỉnh cấp trên thế giới nào trò chuyện cùng với nhân viên kiên lạc của GPE, sợ là đều sẽ phản ứng giống như Trần Hùng.
Nhưng chỉ cần có người tìm tới GPE, liền đại biểu cho tiền trong túi người đó sẽ ào ào chảy ra.
“ít nói nhảm đi Thiên Nhãn."
Trần Hùng không chút khách khí nói một câu: "Tôi muốn biết vị trí cụ thể hiện tại của Nam thiên vương của Thiên Vương điện Nghiêm Vu Tu, mất bao nhiêu tiền?.