Điện Đức Hoàng


“Đã chết đến nơi rồi mà còn dám đứng trước mặt ông giả vờ cuồng vọng, bắt hai người bọn họ lại cho tao, những người còn lại đi đập phá công ty đi.”
Giang Trung Bắc tức giận gầm lên, đám người đứng đằng sau lại lần nữa trở nên hung hãn.

Thế nhưng ngay giờ phút này, trên mặt Trần Hùng lại nở một nụ cười quỷ dị: “Tao cả là bọn mày không dám động thủ” “Cái gì?” Mọi người đều sửng sốt.

“Nhìn xung quanh bọn mày đi.”
Ngay lúc này, đột nhiên có vài chiếc xe chạy lại đây.

Cũng là siêu xe giá cả xa xỉ nhưng đều là loại trầm ổn, tiết chế, hoàn toàn không koa trương như đống xe thể thao của đám phú nhị đại kia.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên từ trên xe bước xuống.

Chỉ trong nháy mắt, cả không gian lặng im như tờ, sau ba giây, đảm anh em mà Giang Trung Bắc gọi đến đều kinh ngạc hô to: “Cha, sao cha lại đến đây?” "Bác trai, bác đến đây làm gì thế?” “Ông nội, không phải ông đang tham dự một buổi hội ngị quan trọng ở công ty hay sao, sao lại..."

Những tiếng kinh hô liên tục vang lên, thì ra, khi nãy, Giang Trung Bắc gọi hơn một nửa phú nhị đại của thành phố này đến, nhưng một cuộc gọi của Trần Hùng đã trực tiếp mang những người đứng đầu mấy gia tộc lớn đó lại đây.

“Thắng khốn." “Mày còn muốn là một thành viên trong gia tộc hay không hả?" "Còn không mau quỳ xuống đi."
Sắc mặt của những người đứng đầu các gia tộc lớn này đều tái mét, bọn họ tiến về phía trước, bắt đầu dạy dỗ con cháu nhà mình một trận, thật sự không có chút thương tiếc gì, thậm chí một tên phú nhị đại còn bị chủ của mình đánh gãy chân ngay tại chỗ.

Cảnh tượng này khiến Giang Trung Bắc đang đứng trong đám người choáng váng.

“Chú Trần, chú đang làm gì thế, Trần Phi là do cháu gọi đến, sau chủ lại đánh anh ta?"
Trong lòng Giang Trung Bắc không phục, ỷ vào mình là dòng chính của nhà họ gia, một trong ba gia tộc lớn, lời nói cũng có chút vô pháp vô thiên, tuy rằng ngoài miệng gọi chủ nhưng bên giọng điệu lại đầy oán trách và tức giận.

“Giang Trung Bắc, chính cậu muốn tìm đường chết thì cũng đừng kéo theo nhà họ Trần của tôi."
Cái gì?” Sắc mặt Giang Trung Bắc trầm xuống.

Đổi lại ngày thường, cho dù người đứng đầu nhà họ Trần này là bậc chau chủ của Giang Trung Bắc nhưng cũng tuyệt đối không dấm nói chuyện với Giang Trung Bắc như vậy, thế nhưng lúc này, thái độ của ông ta thật sự khiến Giang Trung Bắc sửng sốt.


“Trần Kiên Hạo, mẹ nó, ông lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi?” Giang Trung Bắc giận tím cả mặt.

“Hừ, cậu đã chết đến nơi rồi mà còn mong người khác tôn trọng sao?” “Chết đến nơi?"
Giang Trung Bắc hoàn toàn không hiểu nguyên nhân nhưng ngay lúc này, một dàn siêu xe chạy về hướng bên này.

Từ một chiếc RollsRoyce, Giang Kỳ Đức, gia chủ nhà cơ hồ là nhào thẳng về phía bên này..

“Cha, cha.

"
Bộp!
Giang Trung Bắc còn chưa kịp dứt lời đã bị Giang Kỳ Đức đạp ngã trên mặt đất.

Giang Trung Bắc vốn dĩ đã bị gãy một chân, lúc nãy vì đã đau đến chết lặng nên cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng lần này bởi vì lần thứ hai bị tổn thương nên vết thương cũng nghiêm trọng hơn, trong phút chốc, tiếng gào thét thảm thiết của Giang Trung Bắc vang lên.

“Thằng khốn nạn, mày thế mà lại dám trêu vào loại người này, mày là đang muốn giết chết nhà họ Giang chúng tạo mà.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận