Dư Tấn Mạnh bị doạ đến tái xanh mặt mày, còn người tình nhân đứng bên cạnh ông ta thì càng sợ hãi hơn nữa, nước mắt chảy xuống như mưa.
Kiểu người giống như Dư Tấn Mạnh, đã lăn lộn trong giới giải trí này nhiều năm rồi, hai đường đen trắng đều đã xem qua, tuyệt đối có thể coi ông ta là ông già lắm chiêu.
Đương nhiên ông ta hiểu được tình cảnh hiện giờ của bản thân mình, đang phải đối diện với thực lực của nhóm người Trần Hùng.
Có thể xử lý hết mấy tên vệ sĩ và con chó đen lớn đó mà thần không biết quỷ không hay, sau đó còn chuyển vào phòng ông ta nhiều giấy tiền vàng bạc thế này, mà đặc biệt là không làm ồn đến ông ta và nhân tình của ông ta.
Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm được hay sao? Chỉ sợ là cả Trường Bắc này, người có thể làm được điều đó cũng chỉ có người trong mười hai cung hoàng đạo của nhà họ Kiều thôi.
"Cậu...!cậu rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Trần Hùng đứng dậy, cười híp mắt đi về hướng đống giấy tiền vàng bạc, nhẹ nhàng đặt tay lên ép xuống.
“Chuyện này không phải đã nói với ông rồi à, hai ngàn một trăm tỷ mua sáu mươi phần trăm cổ phần của ông ở Tinh Tú.
“Nhưng...!nhưng mà cậu đó là..
Dư Tấn Mạnh không dám nói tiếp nữa, ông ta cũng bị doạ rồi, trực tiếp bị doạ đến mất trí luôn rồi.
Trần Hùng buông tay ra giấy tiền vàng bạc rơi xuống ầm ầm, rơi khắp mặt đất.
“Ông nói xem đây là giấy tiền vàng bạc có đúng không?” Gương mặt của Trần Hùng đột nhiên xuất hiện một nụ cười pha trò: “Ha ha ha, chọc ông thôi mà.”
Vừa nói, Trần Hùng vừa đưa tay lấy một cái túi da từ Lâm Tiểu Phong đang đứng bên cạnh, ném qua chỗ Dư Tấn Mạnh: “Những thứ mà ông cần đều nằm trong này, tôi cho ông thời gian ba phút để suy nghĩ.
Sau khi nói xong câu nói này thì Trần Hùng không thèm nhìn Dư Tấn Mạnh thêm một cái nào nữa, anh xoay người qua ngồi trên ghế sô pha, tiếp tục đong đưa ly rượu ly vang đỏ trong tay.
Bên trong cái túi da đó là hợp đồng cổ phần của Dư Tấn Mạnh ở Tỉnh Tú, kèm theo đó là một tờ chi phiếu hai ngàn một trăm tỷ, ngoài ra thì còn có thêm một tấm vé máy bay đi nước Tân.
Chiều hôm nay, Trần Hùng đã tra được một vài thông tin liên quan đến Dư Tấn Mạnh bằng một số thủ đoạn chuyên nghiệp, chỉ cần Trần Hừng bằng lòng đưa tiền thì việc điều tra những tin tức đó không hề khó khăn gì.
Nhờ những tin tức này mà anh biết được Dư Tấn Mạnh còn có một gia đình ở nước Tân, vợ và con gái đều ở bên đó, vì vậy bây giờ thế này cũng là chừa lại con đường lui rõ ràng cho Dư Tấn Mạnh.
Sau khi Dư Tấn Mạnh nhìn thấy những thứ bên trong chiếc túi da đó thì vẫn luôn yên lặng không nói gì.
Có vẻ là ông ta đang đắn đo, cân nhắc.
Rất nhanh, ba phút đã trôi qua, Trần Hùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Dư Tấn Mạnh, cười nói: “Ông chủ Cường, thời gian hết rồi, ông suy nghĩ thế nào rồi?”
Dư Tấn Mạnh của lúc này, mặt mũi cũng đã không còn căng thẳng như lúc nãy nữa.
ít nhất tình huống thế này cũng đã tốt hơn rất nhiều so với mong đợi ban đầu của ông ta, mới ban nãy, lúc ông ta nhìn thấy Trần Hùng bọn họ xuất hiện trong phòng ngủ của mình mà thần không biết quỷ không hay thì ông ta còn nghĩ là tối nay ông ta chết chắc rồi.
Sau đó Trần Hùng lại nói là muốn dùng hai ngàn một trăm tỷ để mua sáu mươi phần trăm cổ phần của ông ta ở Tinh Tú, ông ta còn nghĩ là Trần Hùng sẽ đe doạ tống tiền ông ra, dùng hai ngàn một trăm tỷ giấy tiền vàng bạc để đổi lấy cổ phần của ông ta.
Còn bây giờ, Trần Hùng không hề lợi dụng hay kiếm lợi gì từ ông ta, cổ phần của ông ta đáng giá hai ngàn một trăm tỷ thì Trần Hùng đưa cho ông ta hai ngàn một trăm tỷ.
“Hơ hơ, cậu Hùng, chắc là không còn chỗ để tôi trả giá nữa rồi đúng không?”
Trần Hùng nhìn Dư Tấn Mạnh, lắc lắc ly rượu vang trong tay, nói: “Đương nhiên là ông có thể trả giá với tôi, tuy nhiên trước hết thì ông cần phải có cái gan đó trước đã..