Điện Đức Hoàng


Nếu không phải Trần Hùng đã đánh tiếng trước với Thịnh Quân và Lưu Trọng, chỉ dựa vào những lời của gã ngoại quốc này, có thể bọn họ đã vặn gãy cổ gã rồi.

Cái gì gọi là tự cao tự đại, cái gì gọi là bọn tôm tép nhãi nhép, đây có thể chính là giải nghĩa chính xác nhất.

Trần Hùng cầm lấy hợp đồng, đơn giản lật xem một chút, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.

“Ra giá bảy nghìn tỷ, mua 51% cổ phần Đại Hưng Thịnh của tôi?” “Không sai.

Nguyễn Đàm rít một hơi xì gà trong tay, nói như thể Trần Hùng đã chiếm được món hời lớn: “Người anh em, tôi thấy cậu tuổi tác không lớn, e là cậu căn bản không hiểu được thành phố thương mậu có tiềm lực quốc tế này rất cuộc nên vận hành như thế nào, phải không?” “Nhưng mà không sao cả, đại ca đây chịu lỗ một chút, bỏ ra bảy nghìn tỷ mua cổ phần của anh, đến lúc đó anh chỉ việc ngồi thu tiền là được rồi.


“Chỉ việc ngồi thu tiền?” “Không sai.

Nguyễn Đàm nói: “Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Nguyễn tôi lấy 51% cổ phần khống chế Đại Hưng Thịnh, sau này tất cả quyền quyết định và quyền kinh doanh đều thuộc về nhà họ Nguyễn chúng tôi.

“Tôi nhớ là người anh em Hùng đây lúc trước nắm toàn bộ cổ phần của Đại Hưng Thịnh phải không, hôm nay bán đi 51% cổ phần cho tôi, cậu vẫn là cổ đông lớn thứ hai.

Tôi tin rằng dưới sự điều hành của nhà họ Nguyễn chúng tôi, giá trị thị trường của Đại Hưng Thịnh tương lai nhất định sẽ tăng gấp mấy lần, mặc dù bây giờ bảy nghìn tỷ có vẻ hơi thiệt thòi cho cậu, nhưng nếu phát triển lâu dài, cậu chắc chắn sẽ kiếm lời.

Nguyễn Đàm này không hổ là một thương nhân khôn khéo, đây rõ ràng là muốn dọa dẫm bắt chẹt Trần Hùng, nhưng lời này từ miệng anh ta nói ra lại quang minh chính đại đến lạ.

Như thể anh ta bỏ ra một cái giá đáng xấu hổ như thế để mua Đại Hưng Thịnh, ngược lại là ban cho Trần Hùng một cái ân huệ vậy.

Sắc mặt Trương Văn Long và Liễu Hồng Ngọc bên cạnh sớm đã tải xanh, thậm chí đến Lưu Trọng và Thịnh quân đều có chút nhìn không nổi nữa.

Còn trên mặt Trần Hùng vẫn là nụ cười thản nhiên như cũ, anh lấy tay chống cằm, ra vẻ đang suy nghĩ.

“Nghe anh nói thế, hình như thật sự đúng là như vậy.

Năm năm tới, giá trị thị trường của Đại Hưng Thịnh ít nhất sẽ tăng gấp ba lần.” “Đó là đương nhiên.


Nguyễn Đàm cười híp mắt, nói: “Vậy nên tính ra đến lúc đó cậu Hùng đây vẫn sẽ được lời, chuyện làm ăn ấy mà, không thể chỉ nhìn cái lợi nhỏ trước mắt, phải nhìn xa trông rộng mới được.

“Nếu người anh em Hùng đây cảm thấy không có vấn đề gì nữa, vậy nhanh chóng kí tên vào hợp đồng đi.” "Um."
Trần Hùng cầm lấy cây bút bên cạnh, trong nháy mắt này, cái nhìn tham lam trong mắt Nguyễn Đàm càng tăng thêm, còn Mike bên cạnh cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Quả nhiên giống như Kiều Tiết Thanh nói, có nhà họ Kiều đứng sau chống lưng, dù cho Nguyễn Đàm anh ta có đến bắt ép, Trần Hùng này cũng không dám nổi lên bất cứ gợn sóng nào.

Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, chỉ là một nhân vật nhỏ bé của thành phố Bình Minh, làm sao dám chống lại nhà họ Kiều?
Thế nhưng, Trần Hùng vừa cầm bút lên, lại lập tức bỏ xuống.

“Không đúng rồi ông chủ Đàm.” “Có gì không đúng chứ?” Nguyễn Đàm sửng sốt.

Trần Hùng cười, đáp: “Bây giờ toàn bộ Đại Hưng Thịnh đều là của tôi, đáng giá hơn ba mươi lăm nghìn tỷ, năm năm tới còn tăng lên gấp ba lần, tức là hơn một trăm nghìn tý!" “Một trăm nghìn tỷ rõ ràng đều thuộc về tôi, tại sao bây giờ tôi phải lấy cái giá bảy nghìn tỷ, tương lai lại chia cho các anh hơn năm mươi nghìn tỷ chứ? Ông chủ Đàm, anh nói xem thế này không phải là tôi lỗ to rồi sao?"

Sắc mặt Nguyễn Đàm trầm xuống, Mike bên cạnh lập tức lên tiếng: “Không có nhà họ Nguyễn chúng tôi điều hành, Đại Hưng Thịnh chưa mở cửa rất khó mà tăng gấp ba lần.

“Chính xác.

Trần Hùng gật nhẹ đầu như có điều suy tư: “Không có nhà họ Nguyễn điều hành, Đại Hưng Thịnh chính xác là không thể tăng lên gấp ba lần, nó sẽ tăng gấp năm lần.

“Vậy nên, hợp đồng này tôi đã suy nghĩ rồi, không thể kí."
Rầm một tiếng, Nguyễn Đàm đập mạnh một cái lên bàn làm việc, hắn ta đột nhiên phản ứng lại, mình đã bị Trần Hùng coi như con khỉ mà đùa giỡn.

“Trần Hùng, cậu là đang trêu tôi đấy à? Hôm nay hợp đồng này cậu phải kí, không muốn, cũng phải kí”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận