Điện Đức Hoàng


Giây phút đó, Trần Hùng hình như rơi vào trầm tư, không khí trong căn phòng cũng nhanh chóng trở nên đặc quánh lại.

Trần Hùng im lặng hồi lâu rồi uống hết chỗ nước trà trong tách.

“Tôi hận cả gia đình nhà họ Trần.


“À!”
Trong lòng Bôn Lôi hơi run lên, ông ta nói: “Trần Hùng, mặc dù hiện giờ cậu đã là điện chủ của điện Đức Hoàng ở nước ngoài nhưng điện Đức Hoàng vẫn chỉ ở nước ngoài, còn nhà họ Trần lại là một gia tộc rất lớn ở miền Bắc.

Cậu không thể coi thường được.


“Ở đây tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, nếu cậu muốn đấu với nhà họ Trần thì e rằng hơi khó đấy.


Trần Hùng nheo mắt rồi từ từ nói: “Ông không phải là người đầu tiên nói với tôi chuyện này, thực ra mấy người đều không hiểu tôi.


Nói đến đây, Trần Hùng tự rót cho mình một nửa ly trà rồi nói: “Nên làm thế nào để giải quyết ân oán giữa tôi và nhà họ Trần thì đó là chuyện của tôi, không cần ông phải quan tâm.


“Có lẽ điều ông nên lo lắng là đến khi trở về ông phải giải thích với bà già kia thế nào.



“Bà ta sai ông tới đây để bắt tôi, ông không những không bắt được tôi mà lại còn để mất cả nhà họ Kiều.

Nếu bà ta mà biết được chuyện này nhất định sẽ nổi trận lôi đình?”
“Ha ha ha…”
Bôn Lôi lại ha ha cười lớn: “Tôi không giỏi bằng cậu nên tôi không đánh lại cậu, tôi chịu thua.

Tôi nghĩ chắc bà chủ cũng sẽ không làm khó tôi.


Vừa nói xong, trong tay của Bôn Lôi tự nhiên có thêm một con dao, con con dao dài bằng một đốt ngón tay.

Ông ta tự đâm vào bụng mình.

Hự!
Nhát dao đó đâm rất mạnh, cả con dao đều đâm vào bụng của Bôn Lôi, giống như ông ta đang muốn đâm xuyên qua người mình vậy.

Hơn nữa lúc đâm con dao xuống, ông ta không hề lựa chọn vị trí hạ đao, nội tạng có bị thương hay không tất cả phải trông chờ vào may mắn.

Bôn Lôi nôn ra một ngụm máu tươi, mồ hôi lấm tấm trên cái đầu trọc lốc của ông ta.

“Chú Bôn Lôi!”
Trong giây phút đó, Trần Hùng rùng mình run lên, lúc gọi Bôn Lôi, anh vô thức gọi thêm một tiếng chú.


Nghe thấy Trần Hùng gọi mình là chú, khuôn mặt Bôn Lôi hiện ra một nụ cười đã không còn thấy từ lâu.

“Vì sao ông phải làm như vậy?”
Bôn Lôi cười: “Nhát dao vừa rồi là do cậu đâm, tôi phải liều chết thì mới trốn thoát được.


Trần Hùng cười khổ rồi nói: “Bà già đó không tin đâu.


“Ha ha, tin hay không là chuyện của bà ấy.

” Bôn Lôi để mình trông có vẻ không quá đau đớn rồi xua tay với Trần Hùng: “Cậu mau về đi, đừng lề mề nữa, gọi Kỳ Cùng và Hỏa Phượng vào đây cho tôi.


Trần Hùng hít vào sâu một hơi, giây phút này trong lòng anh đang có một sự chuyển biến nhỏ.

Ít nhất thì thái độ của anh dành cho Bôn Lôi đã thay đổi nhưng ông ta vẫn coi anh là một đứa cháy như năm đó.

Mặc dù bọn họ đã đứng về hai phe đối lập nhau nhưng có một số tình cảm từ đầu tới cuối vẫn không thay đổi.

“Năm đó, ông vì bảo vệ mẹ tôi mà đỡ một dao thay cho bà ấy, suýt chút nữa thì mất mạng.


“Bây giờ ông lại vì tôi mà tự đâm mình một nhát, sống chết còn chưa rõ.


Trần Hùng đứng dậy khom người với Bôn Lôi và nói: “Chú Bôn Lôi, vì ân tình mà chú đã dành cho mẹ cháu, Trần Hùng cháu nợ chú một mạng.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận