Điện Đức Hoàng


Trong lòng Trần Hùng hơi chấn động, anh ngồi xổm người xuống, lại tiếp tục bóp cổ Nguyệt Tướng: “Dạ Tu La, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?”
“Ha ha, không phải anh đã đoán được rồi sao? Chủ nhân ở trên mạng treo giải thưởng ba triệu đô la cho đầu của Phùng Tuyết.”
“Phùng Tuyết này hiện tại đang ở ngay trên núi Bồng Lai này.

Trần Hùng, những lính đánh thuê và sát thủ này quả thật không đối phó được với anh, cũng không giết được chủ nhân.

Nhưng anh nói xem, nếu bọn họ biết được trên núi Bồng Lai này có một con mồi trị giá ba triệu đô la, giết dễ như trở bàn tay, bọn họ sẽ làm như thế nào?”
Trong nháy mắt, Trần Hùng cảm thấy sau lưng mình có một luồng khí lạnh thật to thổi qua.
Quả nhiên, đây mới chân chính là Dạ Tu La.

Người này càng ngày càng khủng bố, cũng càng ngày càng đê tiện, không biết xấu hổ.
Đây mới là mục đích thật sự của anh ta.

Ngay từ đầu anh ta đã treo thưởng Phùng Tuyết trên mạng, sau đó lợi dụng mình dẫn những sát thủ cao cấp và lính đánh thuê cùng thợ săn tiền thưởng đến núi Bồng Lai này, sau đó tiết lộ vị trí Phùng Tuyết.
Kể từ lúc đó, những sát thủ và lính đánh thuê này nhất định sẽ vì tiền thưởng ba triệu kia mà đi giết Phùng Tuyết.
Mà Dạ Tu La cũng đang uy hiếp Trần Hùng, anh ta biết Trần Hùng tuyệt đối sẽ không mặc kệ Phùng Tuyết.


Cho nên, những người đó đi giết cô ấy, Trần Hùng nhất định muốn đi cứu Phùng Tuyết.
Và từ đó, Trần Hùng sẽ gặp những người đó.

Mà một khi gặp mặt, tình huống căn bản không phải thứ Trần Hùng có thể khống chế được.
Bọn họ nhất định sẽ bộc phát ra một cuộc chiến lớn thảm thiết.

Đây đúng như lời Dạ Tu La nói, muốn cho Trần Hùng cũng nếm thử cảm giác bị sát thủ, lính đánh thuê cùng thợ săn tiền thưởng bao vây tấn công.
“Trần Hùng, dùng câu nói của Vạn Hoa các anh để nói thì: Gậy ông đập lưng ông.”
“Anh, hiện tại có khẩn trương không?”
“Đê tiện.”
Trần Hùng giận tím mặt, bóp chặt lấy cổ Nguyệt Tướng.

Anh bắt đầu dùng sức, chuẩn bị lập tức lấy tính mạng Nguyệt Tướng.
Nguyệt Tướng cũng cười khanh khách, nói: “Trần Hùng, chẳng lẽ anh quên những lời ông lão kia nói với anh rồi sao?”
“Núi Bồng Lai này từ xưa thanh tịnh, cho nên ông ta hy vọng anh không cần phải nhuốm máu núi Bồng Lai.”

Trần Hùng cười lạnh một tiếng, nói: “Nguyệt Tướng, chẳng lẽ khi đến tìm tôi mà cô nghĩ rằng mạng sống có thể giữ được hay sao?”
“Cô nghĩ rằng Trần Hùng tôi sẽ vì một câu nói của ông lão mà thả một kẻ thù cực kỳ nguy hiểm ư? Lại nói tiếp, cô thật sự rất đáng thương.

Cô trung thành với Dạ Tu La, kết quả cô cũng chỉ là một quân cờ anh ta tùy tay có thể vứt bỏ thôi.”
“Cái gọi là Lục Tướng Bóng Đêm, Dạ Tu La tùy lúc có thể tạo ra thật nhiều cái mới.”
Trên mặt Nguyệt Tướng xẹt qua một tia dữ tợn, có lẽ cô ta rất khó chấp nhận sự thật như vậy.

“Trần Hùng, anh!”
“Bớt nói nhảm đi.

Tôi không thể nào thả cho cô sống được.

Cô uy hiếp người thân bạn bè tôi, vậy tôi sẽ cho cô thấy tôi nhuốm máu núi Bồng Lai như thế nào.”
Vừa dứt lời, Trần Hùng dùng sức ở tay, cổ Nguyệt Tướng vang lên tiếng răng rắc, sau đó có máu tươi liên tục chảy ra từ trong miệng cô ta.
Cô ta trừng lớn hai mắt, trong mắt tràn đầy tơ máu và không thể tin được.

Cô ta thật sự không nghĩ rằng hôm nay mình sẽ chết, chỉ có thể trách cô ta quá coi thường Trần Hùng.
Trần Hùng bẻ gãy cổ Nguyệt Tướng, không muốn dính phải thứ bẩn thỉu nên vung tay thật mạnh, lập tức ném thi thể Nguyệt Tướng xuống vách núi đen vạn trường.
Sau đó Trần Hùng xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến khách sạn bên kia.
“Sát khí bốn phía.”
Dọc theo đường đi, trong đầu Trần Hùng lại không tự chủ hiện lên câu nói của đạo sĩ kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận