Điện Đức Hoàng


Trần Hùng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó rất là không nói nên lời đối với Lâm Ngọc Ngân: “Bà xã, em nói chuyện thì không thể nào một lần nói hết sao, làm anh lo lắng muốn chết.”
“Làm sao nào, đây là anh đang trách em sao?” Giọng nói của Lâm Ngọc Ngân ở đầu dây bên kia có chút oán giận.

Trần Hùng thoáng cái giật mình, vội vàng nói: “Không dám, không dám!”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hùng dựa vào tốc độ nhanh nhất của mình để trở về khách sạn, lúc này người của đoàn phim Bạch Xà cũng đã trở về rồi.

Đồng thời, bởi vì trong khách sạn có hai tên bảo vệ bị giết, cho nên người của khách sạn bên đó đã báo cảnh sát.

Sự việc đêm nay xảy ra lớn như vậy, trên ngọn núi Bồng Lai cũng đã chết nhiều người như thế, không thể nào không kinh động đến cảnh sát.

Có điều Trần Hùng cũng không thấy lo lắng, đến lúc đó cảnh sát tới rồi, sẽ xử lý tốt tất cả những việc này.

Tám ngón tay điên vẫn nằm ngủ ở dưới gốc cây Sung Xanh, Lâm Ngọc Ngân và Phùng Tuyết bọn họ kêu thế nào anh ta cũng đều không tỉnh.


Nếu như không phải tên nhóc này còn có thể phát ra hơi thở, Lâm Ngọc Ngân bọn họ thực sự sẽ hoài nghi anh ta có phải đã chết rồi đi.

“Ông xã, anh trở về rồi.”
Nhìn thấy Trần Hùng trở về, phản ứng đầu tiên của Lâm Ngọc Ngân là đi về phía Trần Hùng.

Trần Hùng liền ôm Lâm Ngọc Ngân vào lòng, gật đầu nói: “Trở về rồi, anh không sao, tụi em thì sao?”
“Chúng em cũng không sao.”
Sau đó Lâm Ngọc Ngân liền nhìn thấy trên người Trần Hùng có vài vết thương, sắc mặt trắng bệch nói: “Ông xã, trên người anh sao lại có nhiều vết thương như vậy chứ, em nhìn thấy còn đang chảy máu, mau chóng để em băng bó cho anh.”
“Không đáng ngại.”
Trần Hùng đối với Lâm Ngọc Ngân mỉm cười, sau đó nhìn về phía Tám ngón tay điên bên kia.

“Ông xã, anh Tám ngón tay điên này là sao vậy, tại sao vẫn luôn ngủ, gọi thế nào cũng đều không thấy tỉnh?”
Trần Hùng không nói gì, trực tiếp kêu người bên cạnh đem một xô nước lạnh tới đây, dội lên người Tám ngón tay điên.


Tám ngón tay điên hét lên một tiếng liền đứng dậy, vẻ mặt tức giận nhìn ngó xung quanh.

Trần Hùng ném cái xô trong tay sang một bên, chỉ vào Tám ngón tay điên nói: “Chỗ nào trên người cũng đang chảy máu rồi, anh còn ở đó ngủ?”
“Thật không sợ ở đây bởi vì chảy máu quá nhiều mà chết sao?”
Sau đó, Trần Hùng kêu người đem Tám ngón tay điên đem về khách sạn băng bó, mà anh cũng là và Lâm Ngọc Ngân cùng nhau đi về phòng của khách sạn.

Lúc này, bên trong phòng này có Lưu Ánh Nguyệt, Lâm Thanh Dũng và Lâm Thanh Thảo đều ở trong đó.

Bầu không khí trong phòng có vẻ rất nặng nề, sắc mặt của Lâm Thanh Dũng và Lưu Ánh Nguyệt nhìn có vẻ cũng là rất khó coi.

Đương nhiên Trần Hùng biết trong lòng của cha vợ và mẹ vợ mình rốt cuộc đang nghĩ những gì rồi, chuyện đến lúc này, Trần Hùng cũng đã biết đã đến lúc ngã bài rồi.

“Thanh Thảo, con đi qua phòng bên cạnh tìm dì Phùng Tuyết chơi đi?”
Lâm Thanh Thảo nghe thấy vậy, ngoan ngoãn đi đến phòng của Phùng Tuyết, cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Trần Hùng bốn người bọn họ.

Trần Hùng nhìn qua Lâm Ngọc Ngân, Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Dũng, cố gắng đem bản thân đặt mình vào trại thái thoải mái nhất nói: “Các người có chuyện gì muốn hỏi thì cứ trực tiếp hỏi đi, chúng ta là người một nhà, chỉ cần các người muốn biết, bất kỳ chuyện gì tôi đều có thể thành thực trả lời.”
Có điều, Lưu Ánh Nguyệt bọn họ không có lập tức hỏi Trần Hùng, mà lúc này, Lưu Ánh Nguyệt đã lấy một hộp cứu thương ở chỗ khách sạn bên đó đem ra tới nói: “Con xem con đi, làm ra trên người đều toàn là vết thương, mau qua đây để mẹ và Lâm Ngọc Ngân xử lý cho con, sau đó băng bó lại một chút.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận