Sau khi ngồi xuống, Đỗ Quyên cũng không vô nghĩa, cầm lấy bút làm từ lông gà, vội vàng giảng giải vài đề toán học, còn có vài đề hình học, lại bố trí bài tập. Rồi nói tiếp một chương , bắt hắn học thuộc lòng, rồi trả bài với mình.
Lâm Xuân nghe hết sức chăm chú.
Mỗi lần Đỗ Quyên hỏi hắn có hiểu không, hắn đều dùng sức gật đầu.
Hai người như không có thời gian. Đỗ Quyên liều mạng dạy, Lâm Xuân liều mạng học.
Đỗ Quyên không có cách nào. Nàng vốn là giáo sư trung học. Toán tiểu học nên dạy thế nào, tiến trình ra sao, nàng hoàn toàn không có kết cấu, đành phải dựa vào ấn tượng của mình, nghĩ đến đâu dạy đến đó.
Không phải là như vậy sao? Nàng thấy Lâm Xuân đều học xong phép tính có nhớ, liền đem đại số ra dạy.
Cũng may thiên phú Lâm Xuân thật sự rất cao. Nàng dạy cái gì, chỉ cần giảng qua một lần, hắn sẽ hiểu. Lại cố gắng ghi chép lại lời Đỗ Quyên nói. Ghi chú và bài tập đều cầm về nhà, một mình tinh tế nghiền ngẫm, nên tiến bộ thần tốc.
Khi làm bài xong, Lâm Xuân tới thuật lại một lần cho Đỗ Quyên nghe.
Hắn trầm tư thu thập giấy trên bàn.
Thu thập sạch sẽ xong, hắn nhìn Đỗ Quyên, nhỏ giọng hỏi: “Đỗ Quyên, Ngư nương nương có nói, khi nào phu quân kiếp trước của ngươi đến tìm ngươi không?”
Đỗ Quyên giảng bài đến miệng khô, đang uống nước nghe hắn hỏi, suýt bị sặc.
Vì Lâm Xuân hỏi quá đột nhiên, nàng nhất thời không xoay chuyển kịp, hết hồn.
Ổn định tâm thần, mới nhớ ra mình mượn chuyện mỹ nhân ngư ra nói dối.
Cũng không tính là nói dối. Bởi vì Lâm Xuân từ nhỏ đã không muốn xa rời chiếu cố nàng, nên nàng không muốn lừa gạt hắn, cho nên nói mỹ nhân ngư báo mộng, nói phu quân kiếp trước sẽ tìm đến nàng, kiếp này nàng nhất định phải làm thê tử của hắn.
Từ nhỏ nàng đã nhồi nhét chuyện này vào đầu Lâm Xuân, hy vọng hắn coi mình như muội muội hay là bằng hữu, không nên có những ý nghĩ khác, dự phòng khả năng bị thương tổn trong tương lai.
Cũng thật là lạ, nàng không thể bỏ mặc không để ý tiểu Lâm Xuân, như đối đãi với những người theo đuổi nàng trong đời trước. Mặc dù không có tình yêu, lại có một loại tình thân khắc cốt, khiến nàng không bỏ xuống được.
Nàng cảm thấy vì để tránh phiền toái trong tương lai, từ nhỏ cố tình không để ý tới Lâm Xuân, nhưng nàng căn bản không làm được. Hơn nữa nàng cũng hoài nghi, không để ý tới hắn có hữu dụng hay không. Đứa nhỏ này đối với nàng quá cố chấp!
Xét hai điểm này, nàng chỉ có thể đi đường vòng lối tắt phòng ngừa từ lúc chưa xảy ra.
Không làm gì hết khẳng định không được. Phát triển theo xu thế này, Lâm Xuân lớn lên thích nàng, khi đó phải làm thế nào?
Đương nhiên với tính tình của Lâm Xuân, hắn sẽ không yếu đuối đến tự sát. Nhưng nghĩ tới trong lòng hắn sẽ đau khổ, nàng cũng có chút không nỡ và đau lòng, nên nàng dùng biện pháp khai thông.
Hơn nữa nói trước mắt, Đỗ Quyên nhìn ánh mắt tiểu thiếu niên tỏa sáng, ho khan một tiếng mới nói: “Cũng không biết chắc. Có thể là sang năm đã tới rồi, cũng có lẽ là muốn đợi ta lớn lên mới đến. Lâm Xuân, sao ngươi nhớ tới chuyện này?”
Mặt Lâm Xuân hơi đỏ lên, ngượng ngùng cười nói: “Ta chỉ hỏi một chút.”
Ngừng một chút lại nghiêm túc nói: “Ta muốn xem hắn là dạng nào.”
Trong lòng Đỗ Quyên “lộp bộp”, có dự cảm bất hảo: hắn sẽ không có mối tình đầu sớm như vậy chứ? Nàng phỏng chừng, đến tuổi mười hai mười ba mới có rung động ngây thơ đầu đời mới đúng.
Nàng không đứng dậy, hai tay chống ở trên bàn, nâng cằm nói: “Ai biết khi nào hắn đến! Lâm Xuân, từ nhỏ người ta đã nói ta là vợ ngươi, ta lại không thể làm vợ ngươi, ngươi không tức giận chứ?”
Lâm Xuân hoảng sợ, không ngờ nàng nói thẳng ra như thế.
Hắn hoảng hốt vội nói: “Không... Không giận!”
Đỗ Quyên phốc xuy cười, tận lực thả lỏng giọng nói: “Ngư nương nương nói, người sống trên đời, không thể có được mọi thứ như mình nghĩ, nhưng nên quý trọng trước mắt. Nói thí dụ, mỗi lần ta về nhà mẹ đẻ, ta luôn nghĩ, sao ta không phải là chắt gái của lão thái thái chứ? Nếu ta ở Lâm gia thì tốt biết bao! Nhưng chuyện đó là không có khả năng, ta là cháu gái Hoàng gia. Thấy không! Mỗi ngày ta đều vui vẻ, sẽ không bởi vì gia gia nãi nãi không thích ta mà khổ sở.”
Lâm Xuân nghe hiểu lời Đỗ Quyên nói, liên tục gật đầu.
Đỗ Quyên lại nhỏ giọng nói: “Chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, thân như huynh muội, kêu ta không để ý tới ngươi, ta làm không được. Cho nên ta mới đem giấc mộng kia nói cho ngươi nghe. Mỗi người đều có tình duyên của mình. Ngư nương nương nói với ta, ngươi không được nói với ai, kỳ thật ngươi cũng có. Tương lai ngươi sẽ có vợ, là người kiếp trước ngươi yêu tha thiết.”
Lâm Xuân hiển lộ bản tính trẻ con, không cảm thấy xấu hổ, ngược lại cười rộ lên.
Đỗ Quyên nói: “Ngươi không tin?”
Lâm Xuân nhếch miệng cười nói: “Ta tin. Ngươi nói đi, đến lúc nào nàng sẽ xuất hiện và xuất hiện ở đâu?”
Đỗ Quyên trợn trắng mắt nhìn hắn, nói: “Cái gì xuất hiện, là gặp gỡ! Nói không chừng ngươi săn thú trên núi, sau đó cứu một cô gái xinh đẹp, sau đó...”
Lời còn chưa dứt, Lâm Xuân đã cười to lên, sau đó nhanh chóng che miệng lại, cẩn thận quay đầu nhìn thoáng qua cửa phòng, sợ người bên ngoài nghe.
Hắn cảm thấy sức tưởng tượng của Đỗ Quyên quá phong phú, thập phần thú vị.
Đỗ Quyên càng thêm quật khởi, nghiêm túc nói: “Là thật! Duyên phận giữa hai người là rất kỳ diệu, ngươi không thể xem nhẹ. Có người nói, 500 năm ngoái đầu nhìn lại mới đổi lấy một lần gặp thoáng qua ở kiếp này...”
Nàng nhẹ nhàng nói tới câu chuyện kia: một cô gái trong biển người mênh mông liếc mắt nhìn thấy người đàn ông mình muốn gả, lại bỏ lỡ. Vì muốn nhìn hắn thêm một lát, nàng cầu Phật tổ, tu luyện suốt 500 năm mới được như nguyện. Nàng không thỏa mãn, còn muốn chạm vào hắn, vì thế lại tu luyện thêm 500 năm. Phật tổ nói, muốn trở thành vợ của hắn, còn phải tu luyện nữa. Người thiếu nữ nói không cần, yêu hắn không nhất định phải trở thành vợ hắn. Phật tổ nhẹ nhàng thở ra, mới nói có một người đàn ông khác đã đợi nàng một ngàn năm...
Lâm Xuân chấn kinh. Hắn chưa từng nghe qua câu chuyện như vậy.
Hoặc là nói, hắn chưa từng nghe sự so sánh như vậy.
Có người vì hắn tu luyện một ngàn năm sao?
Hắn thích Đỗ Quyên như vậy, sẽ vì nàng tu luyện bao nhiêu năm đây?
“... Cho nên nói, chúng ta làm việc phải kiên trì, phải có đầu có đuôi, nhưng đôi khi cũng phải học được thản nhiên buông tay, quý trọng trước mắt. Bởi vì, nói không chừng trước mắt ngươi đã bỏ qua nhiều chuyện, nàng đã đợi ngươi mấy ngàn năm...”
Lâm Xuân nghe ngây ngốc.
Vốn hắn cực thông minh, rất nhanh đã thông suốt vài điều. Còn nữa, hắn còn nhỏ, đối với tình yêu chưa có thể nghiệm khắc cốt ghi tâm, bởi vậy suy nghĩ một hồi, liền sảng khoái nới với Đỗ Quyên: “Mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy ngươi, nói chuyện với ngươi. Ngươi còn dạy ta đọc sách nhận được chữ, ngay cả Cửu Nhi ca ca đều không thể như vậy, coi như vận khí của ta tốt lắm rồi. Đỗ Quyên, ngươi đừng sợ. Ta nhất định không để cha bức ngươi gả cho ta. Ta coi ngươi như muội muội.”
Đỗ Quyên nghe xong vốn nên cao hứng, nhưng trong lòng có chút áy náy.
Nhưng nếu không làm như vậy, thương tổn trong tương lai với hắn càng lớn.
Cho nên, nàng đổi một khuôn mặt tươi cười, cố ý hỏi: “Lâm Xuân, ngươi cảm thấy, vợ tương lai của ngươi sẽ là dạng gì?”
Lâm Xuân lại ha hả cười rộ lên, lúc này có chút thẹn thùng.
Đỗ Quyên thần bí hề hề nói: “Ngươi nhớ kỹ: có một ngày ngươi gặp một thiếu nữ, giật mình, không thể quên nàng. Vậy là được rồi. Người trở thành vợ ngươi, ít nhất đã đợi ngươi một vạn năm.”
Lâm Xuân đang cười, bỗng nhiên vẻ mặt cứng đờ.
Lần đầu tiên hắn hoài nghi lời nói của Đỗ Quyên.
Như lời nàng nói, vợ của hắn chỉ có thể là Đỗ Quyên. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ lưu tâm đến bất kỳ bé gái nào ngoài nàng. Hắn cũng không cho rằng tương lai có một ngày ở trên núi cứu một cô gái xinh đẹp, thấy nàng liền giật mình.
Một vạn năm a!
Phải chăng hắn đã đợi Đỗ Quyên 9000 năm, bởi vì tu luyện không đủ, nên cưới không được nàng?
Nếu là như vậy, đời này hắn sẽ làm ca ca Đỗ Quyên, cố gắng tu luyện thêm một ngàn năm, thậm chí ba ngàn năm, tranh thủ đợi kiếp sau cưới nàng.
Hắn trịnh trọng hạ quyết tâm trong lòng.
Nhưng là, thực sự có bé gái vì hắn tu luyện một vạn năm sao?
Thiếu niên hoang mang.
“Đỗ Quyên, ngươi gả cho người... vẫn để ý đến ta sao?”
“Dĩ nhiên. Vì sao không để ý tới ngươi?”
Thiếu niên nghe xong thập phần vui sướng.
Bỗng nhiên Đỗ Quyên ngồi ngay ngắn, nghiêm nghị nhìn Lâm Xuân nói: “Ta nói nhiều như vậy là hy vọng ngươi mỗi ngày thật vui vẻ, đừng lo được lo mất. Nhân sinh không thể thập toàn thập mỹ, chúng ta phải kiên cường, thản nhiên đối mặt...”
“... Tỷ như chúng ta, từ nhỏ sống trong núi, không thể so với nhà giàu bên ngoài núi. Nếu chúng ta sinh trong gia đình phú quý, có thể có cơ hội học giỏi nhiều thứ, thấy rất nhiều chuyện, ăn mặc đều là thượng đẳng. Nhưng là, có người bởi vì phú quý mà đọa lạc bị hủy diệt. Vậy ngươi nói phú quý tốt hay xấu? Chúng ta sinh trong thôn trang sơn dã bần cùng, bởi vậy có nhiều cơ hội rèn luyện hơn những trẻ con nhà giàu, dễ dàng thành tài hơn. Nhưng là, cũng có người thầm oán ông trời bất công, làm cho hắn bần cùng, cho hắn không có cơ hội thành tài. Ngươi nói, này bần cùng tốt hay không tốt?”
Lâm Xuân nghe xong ánh mắt sáng ngời.
Đỗ Quyên không lên tiếng, chờ hắn tự mình hiểu ra.
Qua một lúc, hắn mới nói: “Có người không chịu thua kém, có người không cố gắng. Người biết tranh thủ nghèo cũng tốt, phú cũng tốt, hắn đều có thể thành tài. Không cố gắng đầu thai vào nhà nghèo chính là quỷ lười. Đầu thai vào nhà phú quý, khẳng định là kẻ không học thức vô năng.”
Đỗ Quyên tán thưởng cười nói: “Đúng, đây là "tuỳ cách nhìn của mỗi người". Một người không chịu thua kém không cố gắng, tuy cũng ảnh hưởng tính cách trời sinh, ngày sau kiến thức và lịch lãm cũng rất trọng yếu. Trước kia ta nói nhiều với ngươi, chính là hy vọng ngươi mặc kệ ở tình hình nào, đều phải làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, không bị ngoại vật ảnh hưởng tâm trí.”
Nói đến đây, lời nói của nàng trở nên mạnh mẽ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm nghị.
Không có biện pháp, làm giáo viên thường chưng ra dáng vẻ của lão sư.
Lâm Xuân bị nàng lây nhiễm, cũng nghiêm nghị ngồi ngay ngắn lắng nghe.
Lúc này, hắn cảm thấy trên người Đỗ Quyên muội muội có sự uy nghiêm không nói được, khiến hắn không dám vui cười, lại không dám khi dễ nàng là muội muội, phảng phất như đối mặt sư phó Nhậm Tam Hòa.
“... Ngươi nhớ: mặc dù chúng ta ở trong núi, thoạt nhìn nhỏ bé như con kiến, nhưng ngươi nhất định phải có tâm trí ương ngạnh cứng cỏi. Như vậy, vô luận thân ở thâm sơn cùng cốc hoặc ở nơi phú quý lụa là gấm vóc, đều có thể bảo trì bản chất. "Một bữa ăn, một gáo nước, tại ngõ hẹp, người không chịu nổi ưu tư, không thay đổi niềm vui." “ (Ý nói sống trong bần hàn vẫn vui vẻ không lo lắng)
Mắt Lâm Xuân lóe lóe, hỏi: “Cái này ta hiểu. Nhưng là, Đỗ Quyên, cái này cùng với lúc trước...”
Đến cùng hắn vẫn là quá nhỏ, liên tưởng tới lời lúc trước lại không lý giải được.
Đỗ Quyên nói: “Đạo lý giống nhau. Tỷ như có người coi trọng một cô gái. Nếu nguời đó phú quý sẽ không từ thủ đoạn, cho dù là đoạt cũng muốn cướp về nhà. Cuối cùng không chiếm được chân tâm, chẳng qua chỉ lấy được một cái xác không hồn. Nếu người đó nghèo, người ta không muốn gả cho hắn, hắn sẽ tự ti, từ đó tuyệt vọng, đọa lạc không thể tự thoát ra được...”
Lâm Xuân càng nghe mắt mở càng lớn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, ngắt lời Đỗ Quyên nói: “Ta sẽ không biến thành người như vậy đâu!”
Đỗ Quyên lắc đầu, càng nghiêm túc nói: “Ngươi cho rằng ta nói chơi sao? Ngươi chưa từng trải nghiệm qua sự hấp dẫn của phú quý danh lợi, không biết tư vị trong đó, đừng nói sớm. Nghe tiểu dượng nói, nó rất lợi hại như bị trúng độc vậy. Nếu không sao có rất nhiều người đọc sách cuối cùng đều đọa lạc, chuyện gì làm không được?”