Điền Duyên

Ban đêm, đoàn người Đỗ Quyên trên đường về.

Trong giỏ của tỷ muội Đỗ Quyên chứa đầy lá trà, trên tay còn cầm vịt hoang, chim trĩ. Lâm Xuân và Cửu Nhi mỗi người khiêng một đầu hươu. Trên người Đông Sinh cũng đeo đầy món ăn thôn quê. Trên lưng Như Gió càng buộc nhiều hơn, có hồ ly và một ít động vật nhỏ hiếm thấy.

Hôm nay nơi bọn họ đi là rừng sâu núi thẳm, dĩ nhiên không thể chỉ hái lá trà, không đáng uổng công như thế.

Bởi vậy khi trở về còn mệt mỏi hơn khi đi. Hoàng Ly và Đông Sinh không còn sức để nói to.

Lúc trời tối, Nhậm Tam Hòa bỗng nhiên từ trong rừng lắc mình đi ra.

"Tiểu dượng!"

Hoàng Ly kích động vạn phần, lập tức muốn buông đồ trên người xuống.

Nhậm Tam Hòa liếc mắt nhìn nàng, nói: "Nhìn ngươi bình thường rất có nghị lực, chỉ có chút này đã không chịu nổi? Ngươi cũng không mang bao nhiêu đồ. Ta còn muốn ngươi thêm chút trọng lượng nữa. Không luyện căn bản cho vững, làm sao ngươi học bước kế tiếp?"

Hoàng Ly vội vàng kêu lên: "Ta rất tốt, không mệt chút nào. Nhưng tiểu dượng, ngươi không cần tăng thêm trọng lượng, để ta làm theo chất lượng đi. Một lần làm ta mệt đến suy sụp, ta không bò dậy nổi."

Bọn người Đỗ Quyên nở nụ cười.

Lâm Xuân nhìn sư phó, cũng không hỏi hắn sao có mặt ở đây.

Kỳ thật, hắn và Cửu Nhi đã sớm phát hiện sư phó vẫn đi theo bọn họ. Những năm gần đây, hắn còn phát hiện một hiện tượng: mỗi khi Đỗ Quyên đi xa chút, sư phó tự mình đi theo, hoặc là cho hắn và Cửu Nhi đi kèm. Bọn họ đi kèm, sư phó vẫn chưa yên tâm, thường ngầm đi theo.

Trước đây hắn không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng gần đây càng ngày càng nghi hoặc.

Nhưng như thế nào đi nữa hắn cũng không nghĩ ra lý do bên trong.

Sư phó đối với Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly thì không như vậy.

Nhậm Tam Hòa ý bảo Đỗ Quyên đưa dã vật trên tay cho hắn.

Kết quả, Đỗ Quyên: trên vai vác, bên hông đeo, trên tay cầm, thậm chí trên cổ đeo một túi vải. Lúc tháo xuống bộ dáng rất cẩn thận, "Bên trong là trứng vịt hoang. Cẩn thận chút đừng làm vỡ."

Nhậm Tam Hòa đen mặt, nói: "Ngươi lấy mấy thứ này làm cái gì? Không phải trong nhà không có trứng gà. Còn có vịt hoang, sao lại bắn nhiều như vậy? Mỗi ngày ăn hồng gà cảnh còn chưa đủ?"

Đỗ Quyên cười nói: "Chúng ta hôm nay đụng đại vận, ở một sơn cốc sơn phát hiện thực nhiều vịt hoang. Tiểu dượng ngươi nói ta còn không ngứa tay sao? Thứ này nấu canh rất ngon. Còn có nhiều trứng như vậy, không nhặt thì cũng kỳ..."

Nàng một bộ "không nhặt thì phí" khẩu khí, chọc bọn người Lâm Xuân cười.

Đỗ Quyên cũng không có cách nào, đã quen cần kiệm.

Trước đây không có bản lĩnh, chỉ có thể sống tiết kiệm. Nay có bản lĩnh lên núi săn thú, một dải núi dài chính là một trại nuôi thiên nhiên, nàng không thể săn con mồi lớn như con hươu, con hoẵng, gặp những động vật nhỏ đầy mỹ vị tiểu, sao có thể buông tha!

Nhậm Tam Hòa nhìn nàng lắc đầu, lấy chút đồ trên tay Hoàng Ly và Đông Sinh qua tay mình, rồi mới đuổi bọn họ trở về.

Về phần Cửu Nhi và Lâm Xuân, hắn căn bản là không bận tâm.

Có hắn ở phía trước, đám nhỏ không dám mè nheo, liều mạng chạy trốn.

Đến trong thôn, trăng đã treo cao.

Quế Hương nghe thanh âm Như Gió, lập tức từ trong nhà Lâm gia lao ra nghênh đón bọn họ.

Nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Cửu Nhi, chẳng biết tại sao mũi nàng cay cay, khóc nức nở hô: "Đỗ Quyên!"

Rõ ràng là muốn kêu Cửu Nhi, kết quả vừa lên tiếng lại biến thành "Đỗ Quyên".

Đỗ Quyên ngạc nhiên nói: "Quế Hương, sao ngươi lại ở đây?"

Quế Hương không đáp mà chất vấn: "Đỗ Quyên, ngươi đi hái lá trà, sao không gọi ta một tiếng?" Nàng nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, như chuyện này lớn bằng trời vậy.

Không chờ Đỗ Quyên trả lời, Đông Sinh cướp lời nói: "Quế Hương tỷ tỷ, may mà ngươi không đi. Ta hối hận vì đã đi đó. Má ơi! Xa như vậy, hai chân ta thiếu điều muốn chặt đứt. Quế Hương tỷ mà đi, nói không chừng bây giờ chúng ta còn chưa tới nữa."

"Xa như vậy?"

Quế Hương thực giật mình.

Hoàng Ly nói tiếp: "Còn không phải sao. Nhị tỷ, lần tới xa như vậy đừng gọi ta, quả thực ta không chịu nổi." Vừa quay đầu nhìn thấy Hoàng Lão Thực cũng tới, vội làm nũng nói: "Cha! Ta mệt chết đi được!"

Hoàng Lão Thực cuống quít chạy tới, lấy giỏ trên lưng nàng xuống.

Hoàng Ly mặc hắn tự mình làm, nàng ngay cả chút sức nhúc nhích bả vai cũng không có.

Hoàng Lão Thực lại tới lấy gùi trên người Đỗ Quyên xuống.

Đỗ Quyên bị muội muội chọc cười.

Tuy nàng cũng mệt mỏi nhưng không khoa trương như vậy.

Đồ đạc được dỡ xuống hết xong, nàng kéo tay Quế Hương nói: "Ta ở trên đường còn nói với Cửu Nhi, may là ngươi không đi, bằng không mệt chết ngươi. Cửu Nhi nói hắn không dám nói cho ngươi biết, sợ ngươi đòi đi. Hắn thật có dự kiến trước. Ngươi mà đi, lúc này trên đường sợ là hắn phải cõng."

"Thật sự sao?"

Nhờ ánh trăng, Quế Hương kiệt lực qua sát vẻ mặt Đỗ Quyên.

Phát hiện nàng vẫn như bình thường, lại nhìn Cửu Nhi.

Cửu Nhi sợ nàng cáu kỉnh, vội vàng cười nói: "Quế Hương, ta bắt cho ngươi một con chim. Xem này, màu lông thật đẹp!" Ngữ khí mang theo hương vị dụ dỗ, từ túi trong kéo ra một con chim đưa cho nàng.

Quế Hương đón nhận, có chút phát ngốc.

Nàng đau khổ cả một ngày, cuối cùng phát hiện ra là mình tự tìm không thoải mái, kỳ thật căn bản không có chuyện gì cả. Đỗ Quyên vẫn như trước đây, Cửu Nhi ca ca vẫn như thế...

Đi tới cửa nhà, rất nhiều người từ Lâm gia và Hoàng gia viện đi ra.

Lâm Đại Đầu và Hạ Sinh hợp lực khiêng đầu hươu từ trên vai Lâm Xuân xuống. Đại mợ đau lòng hỏi Lâm Xuân có mệt hay không, nói Tiểu Liên đã sớm nấu nước nóng, muốn hắn nhanh chóng đi tắm rửa, đợi ăn cơm, so với nương hắn còn tha thiết hơn.

Phùng Thị và muội muội Phùng Minh Anh thì mang theo Nhậm Viễn Minh và Nhậm Viễn Thanh vây quanh tỷ muội Đỗ Quyên hỏi cái này hỏi cái kia. Nhậm Tam Hòa đã sớm đem món ăn thôn quê vào sân Hoàng gia.

Lâm Đại Đầu giữ Cửu Nhi và Quế Hương ở lại Lâm gia ăn cơm chiều.

Cửu Nhi vội vàng lắc đầu, nói trong nhà đang chờ, muốn nhanh đi về, vừa đối với Quế Hương nói: "Đi thôi, chúng ta cùng về nhà."

Quế Hương nghe xong hốc mắt nóng lên, trong lòng buông lỏng, nhu thuận đỡ lấy vịt hoang trên tay Cửu Nhi.

Cửu Nhi nghiêng người tránh ra, nói: "Để ta cầm, cũng không bao xa, đừng làm dơ tay ngươi." Vừa đi, vừa hỏi nàng sao lại tới.

Quế Hương đầy bụng tâm sự, cuối cùng chỉ nói muốn xem bọn hắn hái bao nhiêu trà.

Hai huynh muội nói chuyện đã đi xa.

Đỗ Quyên về nhà. Nhìn dưới mái hiên cong cong là một đống lớn món ăn thôn quê màu sắc rực rỡ, cũng không khỏi chậc lưỡi: "Nhiều như vậy!"

Nhậm Tam Hòa dở khóc dở cười, nói: "Giờ ngươi mới biết được?"

Đỗ Quyên ngượng ngùng nói: "Lúc ta bắt không cảm thấy."

Hoàng Ly xoè tay cho cha mẹ và tiểu di xem, nói: "Đều bị trầy trụa hết. Bất quá chỗ đó chim thật nhiều, thật tiếc bỏ lại. Còn có thật nhiều trứng chim, giỏ của chúng ta không chứa hết được!"

Vừa kêu mệt, vừa nói đến nước miếng tung bay, hiển nhiên là "Vừa lên sẹo đã quên đau", đem tất cả mệt nhọc quên mất, chỉ nhớ được những trải qua thú vị.

Hai gia đình cùng ăn cơm tối. Ăn xong gia đình Nhậm Tam Hòa mới rời đi.

Sau bữa cơm, Phùng Thị rửa bát, tỷ muội Đỗ Quyên suốt đêm sao trà.

Vài năm qua, Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi sao trà đã có trình độ tương đương, nàng thật bỏ ra hết công phu.

Vì sao trà, trong phòng bếp có thêm nồi và bếp khác.

Hôm nay hái lá trà đều là lá non, phiến lá xanh nhạt xen lẫn với những đường gân trắng xanh, phẩm chất tương đối cao. Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi cùng động thủ, mỗi một nồi chỉ cho một ít lá trà, sao thanh, xoắn nhẹ, từ từ hong khô, cẩn thận lại tỉ mỉ. Hoàng Ly ở bên dưới nhóm lửa.

Đêm nay, thời gian Lâm Xuân thổi tiêu tựa hồ lâu hơn bình thường một chút.

Tiếng tiêu quanh quẩn trong đêm, làm cho Đỗ Quyên hết sức chăm chú đứng bên nồi sao trà thoải mái hơn, bớt đi mệt mỏi và nôn nóng.

Bận rộn cả đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Quyên không có đi luyện công, nhưng đoán chừng bọn họ luyện công sắp kết thúc, cầm lá trà mới sao đi tới nhà tiểu di, tự mình dùng lò than nấu nước pha trà, thỉnh Nhậm Tam Hòa và Lâm Xuân, Cửu Nhi phẩm giám.

Trà mới sau khi pha xong, màu trà xanh biếc, hương khí xộc mũi.

Nhậm Tam Hòa không cần phải nói, Lâm Xuân cảm nhận sâu sắc nhất, chỉ nếm một ngụm, mắt sáng lên, nói này trà mang theo hương trúc thanh nhã, hơn nữa vị cam thuần, khác hương vị trà trước kia.

Đỗ Quyên cười nói: "Ta cũng có cảm giác này. Không biết có phải vì trên núi kia có rất nhiều cây trúc không. Nước cũng có quan hệ, ta dùng nước suối ngày hôm qua mang về từ trên núi."

Ngày hôm qua, bọn họ uống hết nước mang theo, thấy nước suối trên núi thực mát, ngọt lành, liền chứa đầy ống trúc. Đỗ Quyên lúc sắp đi lại lấy một lần, trở về còn dư chút. Bởi nghĩ muốn mời bọn họ thưởng thức trà, đột nhiên nhanh trí muốn dùng nước này.

Nhậm Tam Hòa trầm ngâm nói: "Có đạo lý."

Cửu Nhi chép miệng hai lần, nói: "Ngọt! Đỗ Quyên, ngươi đổi nước khác thử xem."

Lâm Xuân vội đi nấu nước khác.

Nơi này, Đỗ Quyên và Nhậm Tam Hòa thương lượng: "Tiểu dượng, ta muốn cung cấp lá trà này vào thị trường cao cấp, chính là bán giá cao. Trước đây tay nghề ta không được, năm nay ta có nắm chắc. Khẩu vị trà này độc đáo, hơn nữa có ít, nhất định có thể bán giá cao."

Nhậm Tam Hòa hỏi: "Tổng cộng được bao nhiêu?"

Đỗ Quyên nói: "Mới hai cân. Hai ngày nữa lại đi hái, nhiều lắm lại được 2, 3 cân. Tiếp tục hái sợ là không đủ phẩm chất."

Nhậm Tam Hòa lại hỏi: "Ngươi muốn bán giá bao nhiêu?"

Đỗ Quyên trong lòng thầm tính, nói: "Một trăm lượng bạc một cân."

Nhậm Tam Hòa nhìn nàng hỏi: "Đắt như vậy?"

Đỗ Quyên vội nói: "Đây không tính là cao. Tiểu dượng, lá trà này..."

Nhậm Tam Hòa ngắt lời nàng, khẩu khí không đổi, nói: "Một ngàn lượng bạc một cân!"

"Phốc!"

"Khụ khụ..."

Đỗ Quyên và Cửu Nhi đồng loạt sặc. Lâm Xuân đang ngồi xổm bên lò than canh lửa cũng há to miệng, vẻ mặt bất khả tư nghị.

Nhậm Tam Hòa lạnh lùng nói: "Chỉ bán cái giá này! Giá này còn rẻ đó. Không phải có tiền là có tư cách uống trà này."

Đỗ Quyên thấy sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống, tựa hồ có chút sáng tỏ, hình như là dính líu đến thân thế của nàng.

Ai, mặc kệ ban đầu là thân phận gì, bây giờ nàng là một thôn cô có được không!

Chỉ cần có tiền mua, nàng sẽ bán, quản ai uống chứ.

Nhưng nàng lại không thể nói toạc ra, đành phải theo hắn đi, có thể bán càng cao càng tốt.

Đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên phía trước truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết, là thanh âm của con gái, giống như từ Lâm gia truyền tới, cùng với tiếng hổ rống cuồng nộ.

Lâm Xuân lúc này bật lên, như gió cuốn đi ra ngoài.

Cửu Nhi hét lớn: "Như Gió cắn người!"

Cũng vội vàng đuổi theo.

Đỗ Quyên giật mình, cũng bất chấp trà trà, nói: "Ta đi nhìn xem."

Rồi chạy theo Cửu Nhi.

Nhậm Tam Hòa cũng đứng dậy đi.

Cửa Tây sương Lâm gia, Như Gió dựng lông đứng vững, như hổ rình mồi (thì nó là con hổ mà).

Đối diện nó, đám người Lâm Đại Đầu, Thu Sinh tập trung giới bị, nơm nớp lo sợ giằng co với nó. Vợ Đại Đầu và Tiểu Phương cả người run rẩy, đỡ Tiểu Liên gần như đứng không vững muốn té ngã.

Lâm Xuân đuổi tới, trấn an Như Gió, sau đó hỏi căn do.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui