Điền Duyên

Sau ngày đó, Lâm Đại Đầu lại không chửi bới Hoàng gia trước mặt người khác nữa.

Nhưng khi Hoàng gia xây dựng 2 sương phòng xong, Lâm gia tam đại trưởng bối đều tới Hoàng gia, hội họp với Hoàng lão cha, Hoàng đại nương và vợ chồng Hoàng Lão Thực, trực tiếp đối diện thương lượng việc hôn nhân của Đỗ Quyên.

Lâm Đại Mãnh tới nhờ vả vợ chồng Nhậm Tam Hòa.

Hoàng gia sương phòng dùng vật liệu phổ thông, công trình cũng không cẩn thận hoành tráng như Lâm gia, bố cục chủ yếu ở phương diện ở thoải mái, hơn nữa người hỗ trợ nhiều, chỉ tốn năm sáu ngày đã làm xong. Sau đó, người hỗ trợ rời đi, còn lại Hoàng Tiểu Bảo và đám thợ mộc, thợ xây ở lại, chế tác dụng cụ trong phòng, tráng tường lát nền, tường viện vân vân.

Chính vào thời điểm này, lúc chạng vạng kết thúc công việc, Lâm gia đến nhà.

Phòng chính Hoàng gia ngồi đầy người, đứng đầu một thế hệ có: Lâm thái gia, Lâm thái thái, Lâm đại gia, Lâm đại nãi nãi, vợ chồng Lâm Đại Mãnh, vợ chồng Lâm Đại Đầu. Hoàng gia có Hoàng lão cha, Hoàng đại nương, Hoàng Lão Thực, Phùng thị, vợ chồng Nhậm Tam Hòa. Vãn bối chỉ có Hoàng Nguyên và Đỗ Quyên, còn lại cũng không dám đứng gần, chỉ đứng ở phía dưới.

Lâm Đại Đầu trước nói lý do đến, nhắc lại mối hôn ước năm xưa của đôi trẻ.

Vợ Đại Đầu cũng cụp mắt gạt lệ nói, khi còn nhỏ Lâm Xuân và Đỗ Quyên quan hệ tốt thế nào, thân thiết ra sao, khắp nơi chiếu cố muội muội, ngoài việc chứng minh Lâm Xuân và Đỗ Quyên là trời ban lương duyên, còn cường điệu ý khác: nếu không có nàng nuôi nấng Đỗ Quyên, Đỗ Quyên khẳng định không sống được, Phùng Thị nhặt nàng về cũng như không. Trước đó Hoàng gia phía trước cũng có 2 đứa con trai, đều nuôi được mấy tháng rồi chết.

Sắc mặt Hoàng gia nhất thời khó coi vô cùng.

Hoàng lão cha sớm được cháu trai căn dặn, nói việc này do hắn ra mặt, bởi vậy cúi đầu không lên tiếng, kiệt lực tha thứ. Hắn không nói lời nào, Hoàng đại nương cũng không dám nói. Hoàng Lão Thực bị lệnh cưỡng chế không cho mở miệng. Phùng Thị thì không thể chối cãi, bởi vậy không lời nào để nói.

Hai mắt Nhậm Tam Hòa lấp lánh nhìn về phía Đỗ Quyên.

Lâm Đại Đầu nhìn chằm chằm Đỗ Quyên hôi thúc nàng cho câu trả lời thuyết phục.

Bọn người Lâm thái gia nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, xem nàng nói như thế nào.

Đỗ Quyên một lần nữa đối mặt loại chiến trận này, lại là vì việc hôn nhân.

Lúc này đây hoàn toàn khác với lần xảy ra ở tháng tư kia. Lần đó, tuy Lâm gia tới rất nhiều người, nhưng là vì Lâm Xuân cầu thân, không khí dĩ nhiên hòa thuận. Lúc này đây, bọn họ lại mang theo khí thế áp đảo lẫm lẫm, mạnh mẽ cùng Hoàng gia tranh đoạt con dâu.

Đỗ Quyên lập tức cảm giác được áp lực này.

Từ khi nàng đi tới nơi này, dù việc nông gia sinh hoạt vất vả, nàng vẫn vui vẻ chịu đựng, thủy chung mỉm cười đối mặt. Chỉ khi đề cập tới việc hôn nhân của nàng, là đất bằng nổi phong ba. Dù nàng từ khi còn trong tã lót đã bắt đầu lên kế hoạch, vẫn một lần lại một lần bị đẩy ra nơi đầu sóng ngọn gió.

Nhớ tới đủ chuyện xảy ra, trong lòng nàng bỗng dâng lên một nỗi bi thương.

Đến cùng do thiên tính lạc quan, cảm giác này chợt lóe lên rồi lướt qua, nàng lại khoác lên một khuôn mặt tươi cười.

Đang định nói chuyện lại bị Hoàng Nguyên giành trước.

Vừa rồi thần tình của nàng bị hắn bị bắt được, trong lòng đau xót, hơn nữa hắn cũng sớm có mưu tính, nên lên tiếng trước.

Hắn nói: "Đại Đầu bá bá..."

Mới kêu một tiếng đã bị Lâm Đại Đầu không khách khí ngắt lời: "Không có hỏi ngươi! Ta hỏi Đỗ Quyên. Việc này để Đỗ Quyên nói."

Lâm Đại Mãnh cũng cười nói: "Hoàng phu tử, việc này để Đỗ Quyên quyết định."

Hoàng Nguyên phất vạt áo dài, thong dong đến gần vài bước, nghiêm nét mặt nói: "Đỗ Quyên nên nói đều đã nói: nàng đau khổ kiên trì, không muốn tùy ý gả cho người, đều có lý do của nàng, không phải là cố ý ngỗ nghịch trưởng bối. Hôm nay ngoại trừ thân phận con gái Hoàng gia, đã là con nuôi cơ khổ. Hoàng gia cũng tốt, Lâm gia cũng thế, đối với nàng đều có cứu mệnh chi ân. Các trưởng bối bày ra trận này, đã làm cho nàng nơm nớp lo sợ, phải biện bạch thế nào đây?"

Trước đó Đỗ Quyên chưa từng an tâm, bây giờ như nhìn thấy Lý Đôn đang đứng trước mặt.

Trên người Hoàng Nguyên có bóng dáng Lý Đôn, phương thức làm việc nàng vô cùng quen thuộc. Nàng kết luận hôm nay sẽ không cùng Lâm gia xung đột, hắn nhất định sẽ xử lý tốt việc này, như lần trước xử lý thân thích nhà mẹ đẻ nãi nãi tới đây học vậy.

Nhậm Tam Hòa nhìn Hoàng Nguyên trầm tư. Lâm gia tất cả đều im miệng không nói.

Hoàng Nguyên tiếp tục nói: "Việc này dính líu tới vãn bối, không bằng do vãn bối trả lời vấn đề của các trưởng bối. Nếu không vừa lòng mới hỏi lại Đỗ Quyên. Trước mặt mọi người, vãn bối cũng không dám giở thủ đoạn gian lận, các vị còn có gì không yên lòng?"

Lâm Đại Đầu định phản bác, Lâm Đại Mãnh ngăn hắn lại nói: "Vậy thì nghe tiểu phu tử."

Hoàng Nguyên mừng rỡ, thi lễ một cái với mọi người, nói: "Vãn bối trở về nhà mặc dù mới hai tháng, nhưng chuyện cũ cũng nghe không ít. Chư vị thỉnh nghĩ lại: Đỗ Quyên có lỗi gì? Có từng làm có lỗi với người, hoặc làm mất thể thống? Tục ngữ nói "Một nhà dưỡng nữ bách gia cầu", nếu nàng là người không an phận giữ mình, hoặc là cô gái không có phẩm hạnh, Lâm gia còn muối cưới nàng làm dâu sao? Nhưng dù nàng có tốt cỡ nào, việc hôn nhân một lần nữa lại làm trái ý trưởng bối, cũng vì tình đời hiếu đạo khó dung hoà. Ngày đó ở phủ thành, Triệu Ngự sử đại nhân từng vì việc này ra phán quyết. Nhưng mà, Lâm gia lại lần nữa dung túng thương tiếc nàng! Vì sao? Sớm biết hôm nay, sao không sớm ra tay bức bách hoặc buông tay? Nếu làm như vậy, chỉ sợ Đỗ Quyên nay không biết đang ở đâu. Vãn bối thấy phong cách hành sự của Lâm gia, xem ra tổ tiên có chút lai lịch, Hoàng gia ta hàn môn tiểu hộ sao có thể so với. Ngày đó dung túng Đỗ Quyên, một là xuất phát từ không đành lòng, thứ hai không muốn dùng hành động bá đạo..."

Lâm Đại Mãnh ngắt lời hắn, cười nói: "Lâm gia ta cũng không tốt như tiểu phu tử nói. Mấy năm nay vẫn che chở Đỗ Quyên, chỉ vì khi nàng là dâu Lâm gia ta, bằng không ta mặc kệ chuyện của nàng! Ngươi hỏi lão cha ngươi đi, năm đó có phải cực hận Lâm gia nhúng tay hay không?"

Hoàng Nguyên thấy hắn mở rộng ý đồ, lòng không khỏi trĩu xuống.

Sắc mặt Hoàng lão cha càng thêm âm trầm.

Hoàng Nguyên dừng một chút mới nói: "Đã như vậy, sao không dứt khoát đem việc hôn nhân chứng thực?"

Lâm Đại Mãnh giải thích: "Việc này cũng có lý do: Đỗ Quyên nói việc hôn nhân của nàng Ngư nương nương có sắp xếp. Chúng ta đều cảm thấy Xuân Nhi chính là hôn phu trong mệnh của nàng, cho nên muốn chờ nàng tự mình cảm nhận, hòa khí kết thành cửa này thân."

Vợ Đại Mãnh vội hỉ hả nói: "Đại điệt tử, chúng ta cảm thấy Lâm Xuân mới là phu quân kiếp trước của Đỗ Quyên, ngươi không giống!"

Nói xong, còn đánh giá Hoàng Nguyên từ đầu đến chân, liên tiếp lắc đầu.

Lâm Đại Mãnh buông mi mỉm cười.

Hắn biết miệng vợ mình lợi hại, tiểu tú tài sợ phải nhức đầu.

Hoàng Nguyên nói: "Giống hay không, do Đỗ Quyên định đoạt."

Vợ Đại Mãnh vỗ tay nói: "Cho nên chúng ta mới muốn Đỗ Quyên nói nha! Ngươi lại muốn cướp lời."

Lâm Đại Đầu nghe xong, cũng như si liếc nhìn Hoàng Nguyên.

Hoàng Nguyên không lộ vẻ gì, trả lời: "Đỗ Quyên đã nói qua, là Lâm gia không tin mà thôi, cho nên nàng mới khó xử. Theo vãn bối thấy, việc này trước mắt trong lúc cấp thiết cũng không có biện pháp giải quyết, không bằng tạm thời buông, đợi tương lai có chứng cớ lại định đoạt. Thế nào?"

Lâm Đại Đầu thở phì phò hỏi "Ngươi muốn kéo dài?"

Hoàng Nguyên lắc đầu nói: "Đỗ Quyên nói, việc hôn nhân của nàng nhất định muốn Lâm gia cha mẹ nuôi và nhũ nương (bà vú) gật đầu, mới có thể định ra. Đại Đầu bá bá còn có gì lo lắng chứ?"

Lâm Đại Đầu cậy mạnh nói: "Nếu nói như vậy, bây giờ ta không gật đầu. Cũng không cần chờ về sau, cả đời ta đều sẽ không gật đầu! Cho nên, ngươi sớm làm dẹp ý niệm này. Đỗ Quyên vẫn sẽ gả cho Lâm Xuân!"

Hoàng Nguyên không nói gì nhìn hán tử kia.

Lâm thái gia đột nhiên hỏi: "Nếu về sau vẫn chưa có chứng cớ thì sao?"

Hoàng Nguyên vội cung kính nói: "Vãn bối cảm thấy, việc này huyền diệu, nếu Ngư nương nương cho Đỗ Quyên nhắc nhở, nói vậy sẽ không ngồi yên không để ý đến. Có lẽ là chưa đến thời điểm. Cho thêm thời gian, việc này chắc chắn có chuyển cơ."

Lâm thái gia chỉ hơi trầm ngâm, gật đầu nói: "Cũng tốt. Cứ như vậy đi."

Nói xong, hắn chuyển hướng Đỗ Quyên, ôn hoà nói: "Đỗ Quyên, chúng ta hôm nay tới đây, không phải tới bức ngươi, chỉ là sợ ngươi thấy không rõ, lầm việc. Ta sống hơn một trăm tuổi, tự tin này đôi mắt già này coi như sáng, không có nhìn lầm. Nếu ngươi nói đợi, thì đợi đi. Dù sao ngươi còn nhỏ, không vội gả cho người."

Đỗ Quyên cười nói: "Ta đã nói với Đại Đầu bá bá như vậy, là hắn không yên lòng."

Lâm thái gia ý vị thâm trường cười, nói: "Dĩ nhiên có chút không yên lòng!"

Đỗ Quyên xấu hổ, cười tiến lên giúp mọi người châm thêm trà.

Châm trà xong, nàng đi tới bên người Lâm thái gia và Lâm thái thái, khẩn thiết nói: "Thái gia gia, mặc kệ thế nào, đều cảm tạ Lâm gia để mắt ta. Nhưng là, ta không dám nói dối trưởng bối: ta không đáp ứng việc hôn nhân Lâm gia, không phải là ta không biết tốt xấu, mà là trong lòng ta có cái kết này. Nếu không thể cởi bỏ nó, dù ta gả vào Lâm gia, cũng không có khả năng an tâm làm vợ Lâm gia, sẽ hại Lâm Xuân."

Lâm thái gia và Lâm thái thái chấn động. Bọn họ nhìn thấy Đỗ Quyên vẫn tươi cười nhưng trong đáy mắt xuất hiện nồng nặc đau thương và bi thống, như từng trải qua kiếp sinh tử!

Hai vị lão nhân bỗng nhiên liền nhớ đến năm đó, Đỗ Quyên còn chưa đủ một tuần tuổi, đã biết chiếu cố Cửu Nhi và Lâm Xuân chơi, còn biết dùng tã giúp Bát Cân chặn nước tiểu, vì sợ hắn tiểu ướt da hổ, không khỏi hoảng sợ kinh hãi ——

Liên hệ trước mắt, Đỗ Quyên có lai lịch là khẳng định!

Đến cuối cùng Ngư nương nương ở trên người nàng làm thủ đoạn gì?

Trong lòng nàng đang ẩn dấu những gì?

Hai người trao đổi ánh mắt, Lâm thái thái kéo Đỗ Quyên qua, ôn nhu nói: "Đỗ Quyên, thái nãi nãi hiểu được ngươi là cô gái tốt. Nhưng ngươi cũng đừng để tâm vào chuyện vụn vặt, nghĩ chu toàn chút tổng không sai. Bằng không nếu thật nghĩ sai, tương lai hối hận phải làm sao?"

Đỗ Quyên vội gật đầu, nói: "Đa tạ thái nãi nãi! Ta nhớ. Bằng không, ta cũng sẽ không nói ra "không được cha mẹ nuôi và Đại Đầu bá bá cho phép sẽ không gả". Nếu ta thật muốn lừa gạt, ta và Hoàng Nguyên bày kế, người bên ngoài cũng không biết, có phải không?"

Lâm gia nghe lời này đều gật đầu, trong tâm tư đều rất hài lòng.

Chỉ có Lâm Đại Đầu còn không chịu bỏ qua, hỏi cái này hỏi cái kia, rất không yên lòng.

Lâm thái gia trợn trắng mắt nhìn hắn, nói: "Đại Đầu, đừng dài dòng! Đỗ Quyên đã nói rồi,  việc hôn nhân của nàng muốn các ngươi gật đầu, ngươi còn có gì mà không yên lòng? Nàng có thể vụng trộm đem mình cho gả đi sao?"

Vợ Đại Mãnh vội cười nói: "Đúng vậy đúng vậy, Đỗ Quyên nói rất giữ lời."

Lâm Đại Đầu không phản đối.

Phùng Thị nhẹ nhàng thở ra, đang định đứng dậy thu xếp giữ khách ăn cơm chiều, lại nghe hắn nói: "Vậy thì Đỗ Quyên không thể ở lại Hoàng gia. Bọn họ không phải là chị em ruột, lại có việc này, không tiện ở chung. Ta không cần nàng tới nhà ta, vậy để nàng ở nhà cha mẹ nuôi nàng đi, đỡ phải tương lai gặp chuyện không may." Nàng nhất thời đen mặt.

Mặt Hoàng Nguyên cũng đỏ lên, giận không kềm được!

Đỗ Quyên không thể nhịn được nữa kêu lên: "Đại Đầu bá bá! Ngươi nói cái gì?"

Lâm Đại Mãnh nhếch miệng, dẫm mạnh đường đệ một cước.

Lâm thái gia trừng mắt nhìn cháu trai, đối với Hoàng lão cha nói: "Đừng để ý đến hắn phóng thí!"

Lâm đại gia cũng mắng: "Đồ hỗn hào, muốn nói cái gì thì nói hả!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui