Điền Duyên

Lâm Xuân nói: "Như Gió vốn thích ngươi, ngươi chịu khó mang nó lên núi chạy thêm mấy chuyến, sau này nó sẽ theo ngươi. Ngươi nuôi thêm 2 con chó, bình thường cha và ca ca lưu tâm chiếu ứng ngươi thêm chút nữa, lại nói còn có sư phó mà, có gì mà không đối phó được."

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Định ra xong, Lâm Xuân lại chăm chú nhìn Đỗ Quyên nói: "Ngươi muốn đổi công đổi liệu với người ta? Tốt lắm. Mặc kệ ngươi dùng cái gì đổi, ta nên trả ngươi nhiều nhất vì đã sớm thiếu nợ ngươi. Ngươi suy nghĩ xem: ngươi dạy ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ta không nên vì ngươi làm chút chuyện? Ngươi đừng nói là nhất định không cần ta hỗ trợ, vậy ta có nên chặt đầu đem mấy năm học trả lại cho ngươi không? Thêm nữa, từ việc hôn nhân mà nói, nếu sau này ta cưới ngươi, ngươi là vợ ta, ta giúp ngươi xây nhà là bổn phận; nếu không cưới ngươi, hẳn càng nên giúp ngươi, như vậy ta có bội bạc ngươi thì trong lòng cũng bớt áy náy."

Đỗ Quyên nghe hắn nói, nghĩ cũng đúng, cần gì phân cao thấp?

Nàng đã dạy hắn và Cửu Nhi mười mấy năm, ở trong núi căn nhà hai gian nhiều nhất là mấy lượng bạc, cần gì kiên trì phân rõ giới hạn với hắn, không phải là không lui tới.

Đang suy nghĩ nghe tiếp lời hắn nói, ngạc nhiên lặng nửa ngày, nàng mới bật cười, sẵng giọng: "Được, đều giao cho ngươi, ta còn đỡ phải bận tâm."

Lâm Xuân nhìn miệng cười của thiếu nữ, tâm tình nặng nề phiền muộn tốt hơn nhiều.

Lâm Đại Đầu càng vui vẻ hơn, trong lòng đè nén khó chịu tán đi, dạy dỗ Đỗ Quyên: "Nên như vậy! Chết sĩ diện khổ thân, là ngu dốt! Không chịu thua kém như vậy làm cái gì? Không chịu thua kém có thể làm cơm ăn?..."

Lải nhải lẩm bẩm, bị Lâm Xuân ngắt lời.

Lâm Xuân khẽ giọng hỏi Đỗ Quyên: "Có nghĩ ra nhà xây như thế nào, ở đâu chưa?"

Đỗ Quyên nói: "Một căn nhà 3 gian nho nhỏ. Lớn quá một mình ta ở cũng sợ, còn phải tốn công dọn dẹp. Thì dựng bên sông ngay chân núi, cạnh nhà Bệnh Chốc Đầu. Bệnh Chốc Đầu và Nhị Ny sắp thành thân, ta và Nhị Ny hợp ý, tương lai chiếu ứng lẫn nhau. Chân núi cũng rộng mở, ta còn muốn 2 khối đất bên nhà trồng trọt, săn thú mò cá. Nói vậy ngày sẽ không khổ sở."

Lâm Xuân tập trung nghe, âm thầm tính toán an bài.

Vợ Đại Đầu lại kêu lên: "Không được! Ở xa như vậy, chúng ta muốn chiếu ứng ngươi cũng không được. Chân núi chỉ có mỗi nhà Lý gia. Tính luôn Bệnh Chốc Đầu và Nhị Ny chỉ là thêm hai người. Lỡ ngươi có chuyện, muốn kêu người cũng không có. Vậy sao ta yên tâm?"

Tuy chỉ mới định ra thời gian ước hẹn, nhưng nàng thấy, con trai mình sẽ không như Hoàng Nguyên, nên nàng đã coi Đỗ Quyên như con dâu, để nàng một mình ở xa trong lòng nàng không kiên định.

Lâm Đại Đầu đối với vợ khoát tay nói: "Ta hiểu được tâm tư Đỗ Quyên: ở trong thôn, cùng Hoàng gia cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nàng cũng khó chịu, không bằng chuyển đi xa chút tự tại hơn. Nói là xa, cũng không xa lắm. Chúng ta thường qua xem, rồi nhờ Bệnh Chốc Đầu một tiếng, lại tiếp đón Lý gia, Như Gió cũng đi theo, không có việc gì."

Đỗ Quyên cũng cười nói: "Thím, ta không phải là cô gái yếu đuối."

Đông Sinh "hừ" một tiếng, nói: "Đỗ Quyên tỷ tỷ không phải là họ Tảm kia, mới không sợ đâu. Tam ca ngươi yên tâm, sau này ta mỗi ngày qua sông đi xem Đỗ Quyên tỷ tỷ."

Lâm Xuân mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu hắn.

Lâm Đại Đầu ngắm Đỗ Quyên một cái, tằng hắng một cái nói: "Miễn bàn mấy chuyện không liên quan. Đến, chúng ta bàn tính xem an bài thế nào."

Thu Sinh bước vào, tiếp lời: "Tiểu mạch và những thứ khác còn lại không nhiều lắm, để cha và nương làm nốt. Mấy người chúng ta, lại mời những người này. Gỗ, đá trong nhà còn dư, cũng đủ cho 3 gian phòng. Chỉ là đồ gia dụng, Xuân Nhi ngươi có thời gian làm không? Chừng nào ngươi đi?"

Nói xong tới bên cạnh bàn ngồi xuống.

Lâm Xuân nói: "Ta tạm thời không đi. Đều sắp xếp xong xuôi. Đồ gia dụng, ta và Thập Cân, lại kêu tứ thúc bọn họ, từ từ chế một bộ, một tháng đầy đủ."

Đỗ Quyên lắp bắp kinh hãi, vội nói: "Làm cái gì mà bỏ công nhiều như vậy? Không cần."

Lâm Xuân an ủi nàng nói: "Ta đã bẩm báo với sư tôn: ta ở nhà vẫn dụng công, công khóa sẽ định kỳ nhờ người mang cho hắn thẩm duyệt. Sư tôn đáp ứng."

Đỗ Quyên kiên trì nói, nàng chỉ cần làm chút gia cụ thông thường, không cần phức tạp.

Lâm Xuân lại rất kiên trì, nói nàng đừng bận tâm, hắn đương nhiên sẽ an bài.

Vợ Đại Đầu lôi kéo tay Đỗ Quyên, cũng nói nàng đừng động, để bọn họ làm đi.

Hạ Sinh thở phì phò nói: "Sao ngươi cứ cứng đầu như vậy? Tương lai ta là tỷ phu của ngươi, ta giúp ngươi làm việc là được rồi! Ngươi điều này không làm, kia cũng không làm, muốn Tước Nhi không dễ chịu hả?"

Đỗ Quyên nói không ra lời.

Nhưng nhìn cha con Lâm gia nghị luận ầm ỹ, trong lòng nàng kiên định hơn.

Đang sôi nổi thương nghị, bên ngoài Hoàng Tước Nhi, Hoàng Ly và Hoàng Lão Thực vội vàng tới.

Hạ Sinh vừa thấy Hoàng Tước Nhi, vội đứng lên nghênh đón, "Tước Nhi."

Hoàng Lão Thực còn ở trong sân, nhìn thấy Đỗ Quyên đang ngồi ở Lâm gia, lập tức mắt đỏ hồng khóc nói: "Đỗ Quyên, sao ngươi bỏ đi chứ? Bỏ lại cha sao? Ngươi nói cha sống như thế nào đây! Khuê nữ, sao ngươi bỏ được cha vậy?"

Một đường gào khan chạy vào, thống khổ.

Lâm Xuân vội vàng đứng dậy nhường chỗ ngồi, Thu Sinh căm tức nhìn hắn, thập phần chán ghét.

Lâm Đại Đầu không chút lưu tình khinh bỉ hắn nói: "Nhà ngươi loạn thất bát tao, cả ngày nháo cho gà bay chó sủa, kêu Đỗ Quyên làm sao mà ở? Con trai của ngươi có năng lực nha, kéo về đến mấy người phụ nữ..."

Hoàng Lão Thực tức giận nói: "Loạn cái gì? Ta biết ngươi không có ý tốt lành gì, ở sau lưng nói bậy để lấy khuê nữ ta. Ngươi trước giờ luôn muốn phá hư, chuyên môn tính kế người..."

Đỗ Quyên vội vàng đứng lên, gọi "Cha", ý bảo hắn đừng ồn.

Hoàng Ly ai đến bên người nàng, rụt rè nắm ống tay áo nàng, khẽ giọng gọi: "Nhị tỷ tỷ."

Hoàng Lão Thực không thèm gây với Lâm Đại Đầu, vội ngồi xuống, kéo tay Đỗ Quyên nặng nề nói: "Đỗ Quyên, ngươi giận thì giận, đi làm cái gì? Ngươi làm lớn, nàng làm nhỏ, không bị thiệt nha! Có phải Nguyên Nhi đắc tội ngươi hay không? Mẹ ngươi cũng không mắng ngươi..."

Đỗ Quyên nghe xong trong lòng liên tục kêu trời, vội cướp lời nói: "Cha, ngươi nghĩ thoáng chút. Ta lại không đi xa, vẫn ở trong thôn. Ngươi nhớ ta thì đến nhìn ta. Ta cũng sẽ thường đi xem cha..."

Cha con mạnh ai nấy nói.

Lâm Đại Đầu nghe xong mặt lộ vẻ đắc ý, nghĩ thật là kẻ ngu dốt hồ đồ, vậy mà còn không rõ vì sao Đỗ Quyên đi, mà chạy tới khuyên. Hắn cũng không nói, liền đứng xem Đỗ Quyên sai phái Lão Thực cha.

Vợ Đại Đầu kéo Hoàng Tước Nhi đến bên người, thấp giọng hỏi nương nàng ra sao.

Hoàng Tước Nhi vừa đáp, vừa chú ý Đỗ Quyên bên này.

Nghe Lão Thực cha nói rất kỳ cục, vội nháy mắt Hoàng Ly.

Hoàng Ly liền đẩy đẩy cha, nói: "Cha, đừng nói mấy chuyện đó." Lại hỏi Đỗ Quyên: "Nhị tỷ tỷ, ngươi muốn ở đâu? Hay là ngươi ở nhà tiểu di đi. Như vậy nương và chúng ta cũng yên tâm chút."

Không chờ Đỗ Quyên trả lời, Đông Sinh đắc ý lớn tiếng tuyên bố: "Đỗ Quyên tỷ tỷ nhà ai cũng không đi, nàng muốn chính mình xây nhà, đơn độc một người ở. Hừ, vừa rồi đều bàn tính xong rồi, chúng ta giúp nàng xây nhà."

Hoàng Lão Thực và tỷ muội Hoàng Tước Nhi nghe xong ngẩn ngơ.

Hoàng Lão Thực nghĩ là Lâm gia đoạt khuê nữ hắn.      

Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly nghĩ là: Đỗ Quyên nhất định đáp ứng việc hôn nhân với Lâm gia, nhưng vì sao Lâm gia không giữ Đỗ Quyên ở trong nhà, còn muốn xây nhà cho nàng ở?

Hoàng Lão Thực đứng dậy, chỉ Lâm Đại Đầu vỗ đầu mắng: "Ngươi không phải là người!"

Lâm Đại Đầu lập tức tranh phong trả lời: "Ta không phải là người thì là cái gì? Chính ngươi không có phúc khí còn trách ta. Hừ, ta còn chưa mắng ngươi kìa! Năm xưa chúng ta nói như thế nà? Lời ngươi khác gì phóng thí, không tính toán gì hết?"

Hoàng Lão Thực ứng đối không được, hận thù nhìn hắn.

Đỗ Quyên vội vã ngăn cản bọn họ, kêu đừng ồn, rồi trợn mắt nhìn Lâm Đại Đầu nói: "Đại Đầu bá bá, ngươi lại khi dễ cha ta!"

Lâm Đại Đầu xưng tâm như ý, thấy mình chiếm ưu thế, đại độ ha hả cười, nói: "Ta khi dễ hắn làm chi? Ngươi còn nhỏ không hiểu. Ta cùng cha ngươi lăn lộn chung với nhau mấy mươi năm, nói chuyện là như thế, Không giống các ngươi đọc sách, vẻ nho nhã."

Hoàng Tước Nhi vẫn nhớ tới chuyện Đỗ Quyên đi đâu, nên hỏi Hạ Sinh xây phòng là chuyện gì.

Trong lòng nàng không tin Lâm gia sẽ chậm trễ Đỗ Quyên, rồi lại không an tâm. Nàng nghĩ Đỗ Quyên hẳn nên ở Lâm gia, nàng mới yên tâm; một cô nương một mình ở bên ngoài, vậy sao được chứ?

Hạ Sinh thấy nàng nôn nóng, vội giải thích: "Là Đỗ Quyên không muốn ở đây, muốn ở bờ sông bên kia bên cạnh núi xây nhà, tương lai ở cạnh Nhị Ny, Bệnh Chốc Đầu bọn họ. Chúng ta liền nói giúp nàng xây. Đang thương lượng."

Hoàng Tước Nhi nghi ngờ hỏi: "Kia... Xuân Nhi thời điểm nào..."

Nàng muốn hỏi lúc nào Lâm Xuân sẽ cưới Đỗ Quyên, vậy phải ở một mình bao lâu?

Nếu ở không đến hai năm, sao phải mất công xây nhà?

Đỗ Quyên nghe lời này, không chờ Hạ Sinh trả lời, cướp lời nói: "Là ta thích thanh tĩnh tự tại, nên muốn tới chân núi xây nhà. Người bên kia ít, ta có thể tự do tự tại, đỡ phải nghe miệng lưỡi thị phi. Đại Đầu bá bá bọn họ cũng đang giúp an bài, đại tỷ ngươi còn có gì không yên lòng?"

Nàng không muốn ước định 5 năm với Lâm Xuân truyền đi.

Người sơn thôn không hẳn có thể hiểu được ý tưởng của nàng, không biết sẽ truyền thành dạng gì nữa.

Nàng nói xong, nháy mắt với Lâm Xuân.

Lâm Xuân chưa từng dời mắt khỏi nàng. Nàng vừa nhìn qua, hắn liền hiểu ý của nàng, vì thế nói an bài của mình cho Hoàng Tước Nhi nghe, khiến nàng yên tâm, cũng không đề cập tới 5 năm ước hẹn.

Nghe nói Đỗ Quyên muốn ở tạm miếu nương nương, Hoàng Tước Nhi và Hoàng Ly sửng sốt.

Hoàng Tước Nhi bật thốt lên: "Vậy sao được!"

Hoàng Ly lập tức nói: "Ta đi bồi nhị tỷ tỷ."

Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Đừng có nhiều chuyện. Để ta yên tĩnh hai ngày đi. Nếu đem các ngươi chơi đùa luống cuống tay chân, ta còn tĩnh cái gì? Ta thích miếu nương nương thanh tĩnh, ngoài ruộng đồng, tiếng gió tiếng nước sẽ khác, mặt trời mọc trăng tàn cũng bất đồng. Ta vốn không chuẩn bị xây nhà, cứ ở đó, lại sợ các ngươi không yên lòng, mới nghĩ ra chuyện làm hàng xóm Nhị Ny."

Lâm Xuân lần nữa hiểu tâm tư Đỗ Quyên, cảm thấy kiên định hơn.

Hoàng Ly thấy nhị tỷ kiên quyết như thế, mắt lại đỏ lên.

Lâm Đại Đầu "Ai" một tiếng, nói bọn họ xây nhà rất mau, Đỗ Quyên ở miếu nương nương cũng không ở được vài ngày là có thể chuyển vào nhà mới, "Đá, gỗ, gạch ngói đều có sẵn, tìm những người này, vài ngày có thể dựng lên."

Hạ Sinh nói với Hoàng Tước Nhi: "Cha ta nói thật đó, Tước Nhi ngươi yên tâm."

Hoàng Tước Nhi an tâm chút, nhưng trong lòng còn muốn buổi tối đi bồi Đỗ Quyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui