Điền Duyên

Ai ngờ Hòe Hoa cứng rắn không cần hắn hỗ trợ, giãy giụa bắt đầu gánh giỏ muốn đi.

Nhưng một gánh củ cải đẫm nước hơi nặng, nàng mới đi vài bước liền "Ai nha" một tiếng, lảo đảo ngã sấp xuống mương bên đường.

Hoàng Tiểu Bảo hoảng sợ, bước lên phía trước nâng nàng lên.

Hòe Hoa đẩy hắn ra, cố gắng đứng dậy, lùi lại, cười khổ nói: "Tiểu Bảo ca ca, làm phiền ngươi: khi ngươi về nhà, đến nhà ta báo một tiếng, nói ta té ngã, đụng vào vết thương cũ, bảo người nhà ta tới đón ta. Ta không đi được đâu."

Lòng Hoàng Tiểu Bảo nóng lên, tha thiết nói: "Ta cõng ngươi đi thôi."

Hòe Hoa lắc đầu, cúi đầu xấu hổ nói: "Vậy không tốt. Vả lại còn củ cải nữa, tóm lại là ngươi giúp ta truyền tin đi."

Hoàng Tiểu Bảo thập phần thất lạc, nhớ lại Đỗ Quyên từng nói qua Hòe Hoa thích Lâm Xuân, nghĩ rằng nàng sợ tiếp cận mình sẽ làm người nhàn ngôn. Nếu Lâm Xuân ở đây, nàng khẳng định vui vẻ cho hắn cõng.

Hắn cố nén phiền muộn, nói nàng chờ ở đây đừng nhúc nhích, sau đó vội vàng đi.

Hòe Hoa nhìn bóng lưng hắn, tươi cười trên mặt thu lại.

Tiếp, nàng lại đưa mắt nhìn sang phía nam ——

Đợi một lát, hắn sẽ tới đây!

Vì một ngày này, nàng đã chuẩn bị rất nhiều ngày.

Mỗi ngày Lâm Xuân đều đi qua nơi này, làm sao tìm được cơ hội thực hiện mục đích của nàng đây? Nàng liền nghĩ đến tới đây nhổ củ cải. Lúc này củ cải còn chưa già, rửa sạch ăn là ngon nhất. Mang về cắt khúc, cũng không cần phơi, trực tiếp bỏ gia vị ngâm trong lọ sành, qua mấy ngày lấy ra ăn, giòn rụm chua chua ngọt ngọt, rất khai vị.

Có cớ này, lại canh đúng giờ, đến lúc đó làm bộ như rơi xuống nước, đợi hắn đến cứu. Với cách làm người của hắn, nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.

Chỉ cần hắn ra tay cứu giúp, sự tình đã thành công một nửa.

Nửa kia phải nhờ vào chính nàng.

Vì không để sơ sảy, nàng đặc biệt chọn nơi phụ cận có người làm việc ban ngày.

Còn phải là người thích hợp.

Hoàng Tiểu Bảo là tốt nhất, Hoàng gia là thích hợp nhất.

Chờ hắn gọi người tới, đúng lúc gặp được mình và Lâm Xuân, là thành.

Nàng nhìn ra chân núi phía nam nghĩ: "Đến lúc đó xem ngươi làm thế nào!"

Nàng không ngây thơ, không xem nhẹ cảm tình của Lâm Xuân đối với Đỗ Quyên, cũng biết tính tình Lâm Xuân không dễ dàng khuất phục. Nhưng nàng không sợ, chỉ cần hắn cứu, nàng sẽ có biện pháp. Nàng sẽ lùi một bước, tự nguyện làm thiếp, thành toàn hắn và Đỗ Quyên, diễn lại sự kiện Tảm Lao Yên một lần nữa.

Thoái nhượng như vậy, Lâm gia —— là Lâm gia, không phải Lâm Xuân —— nếu còn không đáp ứng, thì không thể giao phó. Với danh vọng Vương gia ở trong thôn, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, bằng không cũng không cần ở trong thôn.

Vương gia không cần mặt mũi.

Nếu Lâm Xuân kiên trì không đáp ứng. Nàng sẽ chết!

Thật đến bước đó, thì chết cho bọn họ xem!

"Ngươi không cho ta dễ chịu, ta chết cũng không cho ngươi dễ chịu!" trong mắt Hòe Hoa lộ ra thần sắc kiên quyết, cả người dấy lên ý chí chiến đấu, thậm chí run lên, "Ta cũng muốn xem xem, đến cùng ngươi mạnh mẽ bao nhiêu!"

Không cho nam nhân nạp thiếp?

Lần này, xem Lâm gia dung túng nàng như thế nào!

Thanh cao?

Muốn mạnh?

Vậy thì làm lại một lần nữa đi!

Lúc này đây, thôn Thanh Tuyền sẽ không tha cho nàng!

Trên đời này, không nơi nào tha cho nàng!

Nàng, một cô gái không biết tiếc phúc như vậy, nên bị thiên lôi đánh! Nên bị chung thân tuổi già cô đơn! Nên bị tất cả nam nhân vứt bỏ!

Hòe Hoa cắn răng nghĩ, nghĩ tới dáng vẻ tuyệt vọng của Đỗ Quyên, liền cười.

Lúc này khóe mắt thoáng nhìn thấy Lâm Xuân tới, chạy cùng Như Gió, thân mình oai hùng mạnh mẽ, như gió nhẹ đẩy ra mặt hồ, làm tim nàng gợn sóng, làm cho cay nghiệt vừa rồi trong lòng nàng bớt đi, nổi lên nhu tình.

Vì hắn, cái gì nàng đều nguyện ý làm!

Nhưng vì sao hắn không động tâm?

Vì sao Hoàng Nguyên động tâm với Tảm Lao Yên?

Nàng không rảnh suy nghĩ thêm, chậm rãi đi xuống mép nước, làm bộ như rửa tay.

Phỏng chừng Lâm Xuân đến phụ cận, liền "Ái dà" một tiếng kêu sợ hãi, trượt vào trong hồ nước, liều mạng kêu lên.

Cách một thửa ruộng, Lâm Xuân thấy tình hình như vậy sửng sốt, chân mày nhíu lại.

Mấy ngày nay, hắn vắt hết óc cũng không tìm ra chứng cứ Hòe Hoa giở thủ đoạn, bất đắc dĩ đành phải nhẫn nại, chờ nàng không chịu nhẫn được nữa mà ra tay, hắn lại tuỳ cơ ứng biến, cho nên tình hình trước mắt lập tức làm cho hắn cảnh giác.

Hòe Hoa muốn làm cái gì?

Hắn sẽ không đi cứu nàng.

Bởi vì, hắn biết nàng biết bơi lội.

Đó là một lần vô tình, hắn nhìn thấy nàng và Đỗ Quyên tắm ánh trăng ở trong sông bơi lội. Hắn hoảng sợ, vội nhẹ nhàng vụng trộm chạy trốn, sợ các nàng nhìn thấy, cho rằng hắn cố ý nhìn lén.

Biết bơi lội còn kêu cứu như vậy, mục đích gì có thể nghĩ.

Lần này không như lần trước nàng ngã trật chân hắn cõng nàng xuống núi, lần đó mới cõng một đoạn đường, còn là trước mặt mọi người. Nếu lần này cứu nàng, tránh không được da thịt thân cận, còn cả người đều *, tình cảnh đó...

Hắn nghĩ xong rùng mình một cái, thầm hận nàng tâm cơ sâu nặng, tính kế hắn như vậy.

Đáng sợ nhất là, Đỗ Quyên biết thì làm sao chịu được?

Hai lần đả kích giống nhau, nàng trở thành trò cười cho người trong thôn!

Nghĩ xong hắn phẫn nộ, cũng không kể nàng chết sống, xoay người về hướng bờ ruộng bên cạnh, nghênh ngang mà đi!

Hắn dốc sức chạy, tốc độ không phải là người bình thường có thể so, nháy mắt đã tới cửa thôn, biến mất sau cây cổ thụ đầu thôn.

Đáng thương Hòe Hoa còn ở trong nước lặn hụp, chờ hắn đến cứu, nào biết người đã sớm đi. Thời tiết này, đã qua lập đông, dù là giữa trưa, nước hồ cũng rất lạnh. Càng muốn mạng là, nàng lặn hụp một hồi, chợt thấy dưới nước có cái gì đâm vào chân, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, quả thật bắt đầu liều mạng giãy dụa, vừa lớn tiếng kêu to.

Nước lạnh kích tận xương tủy, chân càng thêm mất linh hoạt, sặc hai cái, nàng chống đỡ không nổi, chìm xuống nước.

Trước khi hôn mê, nàng cũng không có hối hận.

Nàng nghĩ là, chờ nàng chết thật, hắn sẽ hối hận cả đời.

Chết cũng không cho Đỗ Quyên dễ chịu!

Lúc mặt hồ dần dần bình tĩnh lại, từ bờ sông Thu Sinh đi tới. Hắn từ trên núi xuống, nghe tiếng Hòe Hoa kêu to, bởi vậy chạy gấp lại đây.

Đợi nhìn thấy bên cạnh sông có 2 giỏ củ cải, dưới đáy nước như ẩn như hiện màu đỏ, hắn không chút do dự ném con mồi và cung tiễn dao nĩa trong tay, ngay cả xiêm y cũng không kịp cởi, liền nhảy xuống nước đi cứu người.

Một hơi lặn xuống đáy, đem người kéo đi lên, mới nhìn rõ là Hòe Hoa.

Hắn vội vàng đưa nàng lên bờ, sau đó thi cứu.

Nhưng mà, mặc hắn lay động xốc Hòe Hoa, trong miệng nàng không ngừng chảy nước ra, chỉ là không thấy tỉnh dậy. Hắn nóng nảy, dùng sức ép xuống bụng nàng, lại nâng nàng dậy, không ngừng vỗ vào lưng nàng.

Thân mình Hòe Hoa băng lãnh, phảng phất đã chết đi.

Sắc mặt tái nhợt giống như bạch ngọc, môi anh đào tái xanh, phi thường xinh đẹp thê lương.

Mắt thấy một sinh mệnh hoạt bát muốn tan biến, Thu Sinh bắt đầu sợ hãi.

Chung quanh ruộng đồng, không có một bóng người, không có cửa cầu cứu.

Hắn tuyệt vọng ôm nàng, rơi lệ kêu: "Hòe Hoa, ngươi tỉnh tỉnh! Ngươi tỉnh tỉnh!"

Trong sương mù, Hòe Hoa cảm giác có người khóc gọi nàng, đáy lòng xuất hiện niềm vui sướng mạnh mẽ ——

Là Lâm Xuân tới sao?

Hắn rốt cuộc đến cứu nàng!

Nhìn thấy nàng như vậy. Hắn nhất định đau lòng.

Nghe kìa, hắn đang khóc nữa!

Nàng cảm thấy cả người băng lãnh, nhu cầu cấp bách là ấm áp.

Đây cũng là thất sách của nàng, chỉ lo tính kế người ta chớp thời cơ, mà lại quên mùa này nước lạnh bao nhiêu. Ở trong nước hao tổn lâu như vậy, nàng thật sự bị đông cứng.

Bản năng, nàng hướng tới gần nguồn nhiệt.

Mơ hồ cảm thấy được ấm áp vây quanh, một cỗ khí tức xa lạ nồng đậm quanh quẩn tại chóp mũi, mang chút mùi mồ hôi. Nàng không khỏi bắt đầu kích động, bắt lấy cọng rơm cứu mạng, liền triền lên, vừa tìm kiếm ấm áp, vừa tìm kiếm yêu say đắm —— đây là khát vọng tham niệm của nàng!

Ôm lấy hắn, trong lòng nàng mới kiên định.

Nhịn không được nước mắt từ khóe mắt tràn xuống, lẩm bẩm nói: "Lạnh, lạnh!"

Thu Sinh đang tuyệt vọng, khi nghe thanh âm yếu ớt này, mừng rỡ, vội ôm chặt nàng.

Phảng phất như vậy còn chưa đủ, thân thể như khối băng kia còn dán lên trên, hai tay quấn lên thân thể của hắn, hai gò má nằm ngay cổ hắn, thậm chí đôi môi lạnh lẽo không ngừng thăm dò, cảm thấy trong miệng hắn phun ra nhiệt khí, vội vàng dán môi lên.

Thu Sinh nhất thời rơi vào 2 lưỡng cực nóng lạnh: người trong ngực như khối băng, làm cho hắn cóng đến run run; rồi lại mềm mại trắng mịn dị thường, máu như dấy lên ngọn lửa, kêu gào tàn sát bừa bãi, rục rịch.

Ngay lúc này, môi anh đào của Hòe Hoa lại dán lên môi hắn, không ngừng cọ xát, hơi thở mùi đàn hương từ miệng như lan, như khóc như naïf nỉ: "Đừng đi..."

Thu Sinh không tự chủ được nói: "Ta không đi! Không đi!"

Hắn càng ôm chặt nàng, lòng tràn đầy thương tiếc.

Nàng khóc, chỉ nói: "Đừng đi".

Thu Sinh run sợ, đã không còn biết mình đang ở chỗ nào.

Ấn tượng của hắn với Hòe Hoa vốn không sai, từng nghĩ Đỗ Quyên cách hắn quá xa, không bằng tới Vương gia cầu thân, có lẽ còn có hy vọng.

Trong lòng có ý này, còn cùng Hòe Hoa da thịt thân cận như vậy, đang lúc thiếu niên huyết khí phương cương đâu còn cầm giữ được, mơ màng quên còn tại ruộng đồng, giữa ban ngày, liền cùng nàng hôn môi triền miên.

Hòe Hoa ý thức mơ hồ cũng liều mạng muốn thân cận cái ôm ấp này.

Đây là điều nàng khát vọng đã lâu!

Bởi vậy, nàng không hề từ chối mà hoà cùng.

Dây dưa, bọn họ ôm nhau lăn trên cỏ.

Giữa trưa ánh nắng ấm áp chiếu vào trong hồ nước, cũng chiếu vào đôi nam nữ kia. Chuyện rơi xuống nước vừa rồi bị quên đi, chỉ còn lại kiều diễm triền miên bên bờ hồ.

Một trận kích tình qua đi, Hòe Hoa cũng không thanh tỉnh.

Nàng bị lạnh, vừa mệt lại phí sức, hỗn loạn mơ hồ.

Thu Sinh lại triệt để phục hồi lại, hoảng sợ bất an, đồng thời lại vui sướng ngọt ngào.

Nhưng Hòe Hoa như vậy, hắn không dám tùy tiện đưa nàng trở về, chi bằng chờ nàng tỉnh lại, hỏi ý tứ của nàng rồi tính tiếp. Hạ quyết tâm xong, hắn thật nhanh sửa sang xiêm y, lại giúp Hòe Hoa chỉnh lý, sau đó ôm nàng chạy đi miếu nương nương.

Hắn đi xong, từ một góc trong bụi cỏ lau bên hồ động một chút, có người từ bên dưới bò lên, nhanh chóng chạy hướng bờ sông đi vào thôn.

Lại nói Hoàng Tiểu Bảo, bị Hòe Hoa giao trọng trách, vội vàng về thôn gọi người.

Ai ngờ vừa vào thôn không xa, ngay cửa Hoàng gia gặp Thanh Hà cõng gùi, giương tay ngăn hắn lại hỏi: "Đi đâu?"

Hoàng Tiểu Bảo vội cười nói: "Về nhà."

Thanh Hà nhẹ hừ một tiếng, nói: "Đừng trở về! Theo ta làm việc."

Hoàng Tiểu Bảo lắc đầu nói: "Không được, ta cũng có việc đó."

Thanh Hà không vui nói: "Ngươi có chuyện gì? Có phải là muốn về nhà ăn cơm không? Yên tâm, có cơm cho ngươi ăn, không đói chết ngươi!"

Hoàng Tiểu Bảo đã lĩnh giáo tính tình của nàng, không dám nói nữa mà cười, đem tình hình Hòe Hoa nói ra, tỏ vẻ rất gấp.

Gần đây Thanh Hà nảy sinh tình cảm với hắn, bởi vậy rất lưu tâm hắn, nhìn ra hắn có chút ý tứ với Hòe Hoa, sớm đã đổ một bụng dấm, trước mắt nghe nói chuyện này, đâu chịu cho hắn đi, càng bắt hắn bồi mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui