Điền Duyên

Trong phòng khách, Đỗ Quyên nhìn Hoàng Nguyên hao gầy tiều tụy, rất khó chịu.

Lại nhìn dưới đất, Phương Hỏa Phượng đang quy củ quỳ.

Xem ra, nếu hôm nay nàng không mở miệng, nàng sẽ quỳ mãi.

Hoàng Nguyên thấy Đỗ Quyên ngồi lẳng lặng không nói lời nào, gian nan mở miệng nói trước: "Đỗ Quyên... Hôm nay ba người chúng ta ở đây, mọi người hết sức chân thành, vô luận ngươi muốn như thế nào, ta và Lao Yên đều tòng mệnh, chỉ cần ngươi chịu tha thứ chúng ta. Đỗ Quyên, chúng ta không cần tra tấn lẫn nhau có được hay không? Ngươi đau ta cũng đau, mỗi một khắc đều dày vò..."

Nơi này không có người khác, 2 cô gái đều là người hắn yêu.

Hắn mở rộng cửa lòng nói ra, kỳ vọng có một kết cục hoàn mỹ.

Đêm hôm đó, hắn nhìn thấy Đỗ Quyên khóc rống chạy ra khỏi Hoàng gia, tất cả kiên định đều suy sụp, như gặp phải tai ương. Lúc đó hắn mới phát hiện: mình dĩ nhiên không muốn cô phụ Phương Hỏa Phượng, nhưng mất đi Đỗ Quyên càng là điều hắn không thể chấp nhận.

Hắn rất ngạc nhiên: vì sao lần trước hắn để Đỗ Quyên rời nhà đi?

Hắn buông tay như vậy, còn kiên trì hơn hai tháng!

Đỗ Quyên nhìn 2 người một ngồi một quỳ trước mặt, cực kỳ khó chịu.

Nàng nói với Hoàng Nguyên: "Điều nên nói ta đã nói. Ngươi biết ta sẽ không giở thủ đoạn, lấy lùi làm tiến. Sao ngươi phải khổ vậy chứ? Vì một cô gái mà mất đi khí tiết cao ngạo của mình, cái này không phù hợp với cách làm người của ngươi. Đi thôi, nói gì cũng vô dụng! Nếu ta có thể quay đầu, tuyệt sẽ không dùng biện pháp này làm nhục ngươi. Điều này đối với ngươi là một loại sỉ nhục!"

Mắt Hoàng Nguyên đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Nếu có thể gọi về ngươi, làm nhục thì thế nào!"

Đỗ Quyên lắc đầu nói: "Ta không thể thành toàn ngươi, điều đó sẽ làm ta thống khổ hơn. Khóc một lần còn chưa đủ, chẳng lẽ ngươi muốn ta khóc một đời? Đứt ruột một lần còn chưa đủ, ngươi muốn ta đứt ruột mà sống? Vì sao đối với ta ác như vậy?"

Hoàng Nguyên không thể tin đứng lên, kinh ngạc nhìn nàng.

Phương Hỏa Phượng ngẩng đầu lên, nhìn Đỗ Quyên nhẹ giọng nói: "Cô nương vì hắn khóc, vì hắn đứt ruột, vì sao kiên trì không chịu trở lại bên người hắn? Tội gì tra tấn chính mình, cũng tra tấn hắn? Cô nương nếu nuốt không trôi khẩu khí này thì trừng phạt Hỏa Phượng đi, nếu điều này có thể làm cho ngươi dễ chịu chút."

Đỗ Quyên yên lặng nhìn nàng một hồi, bỗng nhiên nói: "Ta không thích ngươi!"

Vẻ mặt Phương Hỏa Phượng cứng đờ, khổ sở nói: "Hỏa Phượng đoạt người trong lòng của cô nương, khó trách cô nương chán ghét."


Đỗ Quyên lắc đầu, nghiêm túc nói với nàng: "Không phải."

Phương Hỏa Phượng kinh ngạc hỏi: "Đó là..."

Đỗ Quyên nói: "Bởi vì ngươi làm việc quá tuyệt, không cho người khác đường sống!"

Sắc mặt Phương Hỏa Phượng trắng bệch, run giọng nói: "Lời của cô nương, Hỏa Phượng không đảm đương nổi."

Đỗ Quyên trầm giọng nói: "Ngươi làm được! Ta một câu khái quát hành động của ngươi: đi con đường của mình, để người khác không đường có thể đi!"

Phương Hỏa Phượng nghe xong tự nhiên phát run, Hoàng Nguyên cũng kinh hãi không thôi.

Hắn muốn phản bác, lại muốn nghe Đỗ Quyên nói rõ ràng.

Nói rõ, phát tiết, có lẽ có thể giải quyết việc này cũng không chừng.

Quả nhiên Đỗ Quyên nói ra hết.

"Ngươi vì yêu bỏ trốn. Nói thật, ta rất khâm phục dũng khí của ngươi. Nếu ngươi có thể trưng cầu ý tứ của Hoàng Nguyên ý tứ trước, nếu hắn chịu không được dụ hoặc của ngươi hoặc nguyện ý tiếp thu ngươi, ngươi bỏ trốn đến đây ta không lời nào để nói, thất bại tâm phục khẩu phục. Nhưng là, ngươi biết rõ Hoàng Nguyên sẽ không đáp ứng ngươi, cũng biết rõ ta sẽ cùng hắn định thân, còn tiên trảm hậu tấu bỏ trốn đến đây. Ngươi ngang nhiên đi con đường của mình, nhưng đẩy người khác vào tử cục, không đường có thể đi!”

"Ngươi đến đây, Hoàng Nguyên không đường thối lui, chỉ có thể tiếp thu ngươi; Hoàng Nguyên tiếp thu ngươi, ta tan nát cõi lòng, ta không đường thối lui! Ngươi rơi xuống nước là lỗi của ta; ta tránh ngươi là lỗi của ta; ta rời đi Hoàng gia càng là tùy hứng, không có lòng bao dung, đem một gia đình quậy đến gà bay chó sủa; ta khóc là ta sai, bởi vì hại hắn lo lắng; ta trốn đi lặng lẽ hàn gắn vết thương của mình, vẫn là sai, bởi vì hại hắn đợi mấy đêm ngoài cửa, sinh bệnh ta còn không chịu tha thứ hắn. Đáng giận nhất là ta tuyệt vọng đến đứt ruột, vẫn là sai, bởi vì hắn không bỏ được ta. Lúc này ngươi đến, ngươi rất hiền lành đến cửa quỳ cầu ta. Ta không đáp ứng, chính là không hiền, chính là không yêu hắn, chính là không vì hắn mà suy nghĩ. Ngươi xem, từ lúc ngươi đi bước đó, giống như đã bày ra một ván cờ, chặn kín tất cả đường lui của người khác, còn gắt gao dồn ép ta, tiến cũng sai, lui cũng sai, chỉ có đi vào kết cục ngươi an bài sẵn mới có thể giai đại hoan hỉ. Nhưng là, ta không muốn đi vào kết cục ngươi an bài! Ta không phải quân cờ của ngươi, ta muốn xông ra khỏi thế cục của ngươi! Ta xem ngươi hạ bàn cờ này như thế nào!"

Nàng tức giận, nói với Phương Hỏa Phượng đang khiếp sợ: "Ngươi không phải là một cô gái ngu xuẩn, ngươi đầy bụng thi thư, chẳng lẽ không biết hậu quả của việc bỏ trốn? Không, ngươi thấy hậu quả rất rõ ràng, đơn giản chỉ có vài loại: nếu Hoàng Nguyên bỏ được ta, ta gả cho Lâm Xuân, đương nhiên là tốt nhất, là kết cục hoàn mỹ nhất; nếu Hoàng Nguyên luyến tiếc ta, với thân phận một bé gái mồ côi, coi trọng ta cho ta làm thiếp hẳn là một ân huệ rất lớn lao, huống chi Hoàng gia đối với ta có ân cứu mệnh; kết quả ngươi không nghĩ tới Hoàng Nguyên không chịu cô phụ ta, vì thế ngươi đành phải lui mà cầu tiến, tự cam làm thiếp. Ngươi làm ra quyết định như vậy, tự cho đã là nhượng bộ và hy sinh lớn nhất, cho nên yên tâm thoải mái, không thẹn với lương tâm; mà ta không đáp ứng ngươi, thành người bất hiếu và hẹp hòi nhất. Tất cả phong ba và mâu thuẫn ở Hoàng gia đều là ta nháo ra, ta thành đầu sỏ, ta không có lòng bao dung. Nhưng mọi người cố tình quên mất ngươi: quên mất ngươi mới là người khởi xướng! Ngươi hủy ta, cũng hủy Hoàng Nguyên, hủy mất mười mấy năm tình thân của ta và Hoàng gia!"

Đỗ Quyên phấn khích nói một hơi, rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

Cả người Phương Hỏa Phượng run rẩy, kinh hoàng, khó duy trì bình tĩnh.

Bởi vì Đỗ Quyên nói không sai, trước khi nàng bỏ trốn quả thật muốn như vậy.

Nàng căn bản không nghĩ tới Hoàng Nguyên yêu Đỗ Quyên sâu đậm như vậy!


Nàng hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Hoàng Nguyên.

Sắc mặt Hoàng Nguyên rất khó xem, phảng phất thống khổ hai bên đều ở trên người hắn, làm cho hắn vô pháp thừa nhận, cũng nghĩ không ra biện pháp đột phá. Quả nhiên hắn như Đỗ Quyên nói, xung đột chung quanh, đều không có đường để đi!

"Lại tạo thành hậu quả xấu như vậy sao?"

"Dù là làm thiếp cũng không thể bù lại sao?"

Phương Hỏa Phượng lệ rơi đầy mặt.

Nàng tuyệt vọng nghĩ, sao mình không tiến thoái lưỡng nan chứ!

Nay nàng ngay cả muốn chết cũng không thể ——

Nàng mà chết sẽ mang đến tai hoạ cho Hoàng gia và Hoàng Nguyên!

Nàng chỉ có khẩn cầu Đỗ Quyên tha thứ, tận lực bù lại.

Nhưng là, Đỗ Quyên sẽ không tha thứ nàng, bởi vì Đỗ Quyên cảm thấy nàng trở thành quân cờ của mình, đẩy nàng vào một kết cục duy nhất.

Nàng ngơ ngác quỳ, Hoàng Nguyên ngơ ngác đứng, không biết qua bao lâu.

Đỗ Quyên đi vào lần nữa, trên người thêm một đôi giầy vải viền hoa màu phấn, trên cổ quấn một khăn quàng bằng lông cáo đốm, đi đến giữa phòng.

Nàng lạnh giọng hỏi hai người: "Các ngươi còn không đi? Đang muốn ép ta?"

Phương Hỏa Phượng cả kinh rụt người lại, nàng nói: "Đã tạo ra sai lầm lớn, kính xin cô nương tha thứ! Hỏa Phượng mặc cho cô nương xử lý, tuyệt không dám có câu oán hận."

Đỗ Quyên nhịn không được nữa nói: "Ta cũng không dám xử lý ngươi! Mặc kệ xử lý như thế nào, còn không nằm trong sự khống chế của ngươi, còn không phải đều rơi vào kết cục ngươi an bài, ta còn bị bêu danh? Nếu ngươi thật từ bi, xin bỏ qua cho ta đi, mời rời khỏi nhà ta có được không? Ta đã rời Hoàng gia, còn bị bức, đành phải trốn vào núi sâu."


Mặt Hoàng Nguyên đỏ lên, run giọng nói: "Đỗ Quyên!"

Thanh âm tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng.

Phương Hỏa Phượng nhìn Đỗ Quyên thản nhiên quyết tuyệt, bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Nàng yên lặng nhìn nàng, nói: "Cô nương nói cũng không tệ. Nhưng có một chút sai lầm: Hỏa Phượng tuyệt không có ý tính kế cô nương cùng Hoàng công tử. Ta nghĩ không ra, vì sao ngươi không thể cho hắn nạp thiếp? Nếu điểm này không hiểu rõ, ta không cảm thấy mình tính kế cô nương, có điểm nào xin lỗi cô nương."

Đỗ Quyên đến gần nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, nhẹ giọng nói: "Nói cho ta biết. Nhìn thấy Hoàng Nguyên vì ta thương tâm khổ sở, vì ta dày vò ngã bệnh, trong lòng ngươi có khó chịu không?"

Sắc mặt Phương Hỏa Phượng cứng đờ, mím chặt môi.

Đỗ Quyên nói: "Nói thật! Đừng để ta khinh thường ngươi!"

Phương Hỏa Phượng buông mi nói: "Không sai, ta khổ sở. Nhưng là ——" nàng đột nhiên nhấc mắt nhìn thẳng Đỗ Quyên —— "Nhưng ta nguyện ý vì hắn chịu dày vò, chỉ cần hắn cao hứng, chỉ cần hắn không thống khổ nữa..."

"Đó là bởi vì trước mắt ngươi không rảnh bận tâm." Đỗ Quyên ngắt lời nàng, sắc bén chỉ ra, "Như vậy vẫn tốt hơn bị thất vọng. Kẻ đói bụng, đầu tiên nghĩ đến là lấp đầy bụng, bắp ngô cũng tốt, mặc kệ cái gì đều tốt, no bụng trước sau đó mới nghĩ đến mặc ấm, ăn cá thịt, sau đó sẽ nghĩ đến ngựa tốt cừu mập, nhà cao cửa rộng; sau đó mới là danh lợi địa vị. Ngươi trước cầu cùng Hoàng Nguyên có một nhân duyên mỹ mãn không được, lui bước muốn ta làm thiếp; lại không được chỉ có thể tự cam làm thiếp; nay như vậy vẫn không viên mãn, bởi vì ta rời đi, Hoàng Nguyên thống khổ thất ý, ngươi bất an nên ngươi mới đi cầu ta. Nếu ta thật cùng ngươi chung một chồng, sau này ngày dài tháng rộng, ngươi lại nhìn thấy hắn đối với ta ái mộ, ngươi sẽ không hiền lương như vậy, chỉ sợ sẽ sóng tràn bão nổi."

Phương Hỏa Phượng miễn cưỡng nói: "Cô nương chưa thử qua, sao biết Hỏa Phượng làm không được?"

Đỗ Quyên châm chọc cười nói: "Còn cần thử sao? Những đạo lý này, chúng ta lớn lên trong núi có thể không rõ ràng lắm, ngươi sinh trưởng nơi hào môn quan lại, các trưởng bối của ngươi thê thiếp thành đàn, sao ngươi lại không rõ? Đừng nói với ta là các nàng đều là dung tục nữ tử, chỉ tham đồ phú quý. Bất kỳ người hèn mọn nào đều có quyền hướng tới tình yêu và hạnh phúc. Đại đa số con gái sở cầu cũng không nhiều, nếu có được nam nhân một lòng yêu thương, dù đi theo hắn ăn muối cũng tình nguyện. Đơn giản là nam tử không thể toàn tâm toàn ý đối với các nàng, cho nên các nàng tự giết lẫn nhau! Ngươi cho rằng ngươi mạnh mẽ hơn các nàng sao? Sai, ngươi so với các nàng càng tục hơn! Nếu không phải ngươi có dục vọng chiếm hữu Hoàng Nguyên mãnh liệt và tâm lý không gặp không cam lòng, sao lại bỏ trốn? Việc như vậy người bình thường há có thể làm được!"

Lần nữa, sắc mặt Phương Hỏa Phượng đại biến.

Nàng không rõ, Đỗ Quyên còn nhỏ tuổi, lại lớn lên trong núi, sao đối với đạo lý đối nhân xử thế có cái nhìn như vậy. Không thể không nói, lời nàng nói đánh trúng điểm yếu, ngày trước nàng chưa từng nghe qua, thầm suy ngẫm rồi mạnh mẽ khắc sâu.

Thật là nàng không khác gì những phu nhân và di nương kia sao?

Phương Hỏa Phượng lo sợ nghi hoặc.

Đỗ Quyên nhẹ giọng nói: "Hiền thê không dễ làm. Ngươi là loại người vì yêu mà liều lĩnh khẳng định làm không được."

Nghe hai người đối thoại, tâm Hoàng Nguyên loạn như ma, lại đau lòng đến chết lặng.

Hắn hỏi Đỗ Quyên: "Vậy ta thì sao? Ngươi có nghĩ tới ta không?"

Đây là vấn đề hắn thủy chung không thể bỏ qua.


Bởi vì không phải hắn tham hoa háo sắc quyến rũ Phương Hỏa Phượng, trong chuyện này, hắn khó xử nhất. Hắn khó xử vì muốn cầu lưỡng toàn mà không thể, trong ngoài không được lòng người. Hắn yêu Đỗ Quyên, không chịu vì Phương Hỏa Phượng mà cô phụ nàng, cho nên kiên trì lấy nàng làm chính thê; Đỗ Quyên yêu hắn như vậy, vì sao không chịu vì hắn nhường một bước?

Đỗ Quyên hỏi ngược lại: "Sao ngươi không hỏi nàng?"

Hoàng Nguyên nhìn về phía Phương Hỏa Phượng, có chút nghi hoặc ——

Không phải Phương Hỏa Phượng mặc cho kết quả thế nào đều tòng mệnh sao?

Đỗ Quyên cười lạnh nói: "Ngươi thật là quý nhân quên nhiều chuyện, sao ngươi không lớn tiếng chất vấn nàng: trước khi bỏ trốn có suy nghĩ cho ngươi không? Có nghĩ tới nếu ngươi không muốn tiếp thu thì nàng sẽ làm thế nào? Nếu Hoàng gia không muốn sẽ ra sao? Nàng dựa vào cái gì đem quyết định của mình áp đặt lên ngươi? Ngươi ngã vào nàng gây ra kết quả này rồi lại hỏi ta!"

Hôm nay Phương Hỏa Phượng lần nữa bị đả kích, nghe xong lời này hoảng hốt.

Hoàng Nguyên cũng ngập ngừng không thể nói gì.

Đỗ Quyên đến gần hắn một bước, nhẹ giọng nói: "Hoặc là, khó nhất là chịu ân của mỹ nhân, thật ra chính là khát vọng ngươi muốn có. Cho nên, trước nay ngươi không từng trách nàng, ngươi chỉ biết vui vẻ."

"Không!"

Hoàng Nguyên kiên quyết phủ nhận.

Nhưng vừa xoay mặt, nhìn thấy sắc mặt Phương Hỏa Phượng tái nhợt, lại vội vàng kịp ngừng lời nói.

Chỉ một hồi công phu, hắn đã mệt mỏi, tâm lực tiều tụy.

Đỗ Quyên thu nhuệ khí, nhìn Hoàng Nguyên bi thương nói: "Ngươi hỏi ta có từng lo lắng cho ngươi? Tốt, ta sẽ vì ngươi phóng túng một lần!"

Hoàng Nguyên nghe xong sửng sốt, không hiểu nhìn về phía Đỗ Quyên.

Phương Hỏa Phượng cũng quay đầu, cho rằng Đỗ Quyên chung quy không đành long nên quay đầu lại.

Đỗ Quyên đối với Hoàng Nguyên nói: "Ta không có danh vọng địa vị như Tảm cô nương có thể vì ngươi buông tha hết thảy, ta có sinh mệnh. Ta xuyên thời không đi tới nơi này, là vì tìm một người. Ta tìm được hắn lại đánh mất hắn. Mất đi tình nhân, cô nhạn sẽ không sống một mình  —— "

Nói xong, tay phải từ trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ, hướng trên cổ đâm vào.

Nhất thời máu tươi phun trào, chảy xuống nhuộm dần phấn y.

Thực nhiều máu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận