Điền Duyên

Hoàng lão cha xấu hổ quá thành giận, hai mắt sung huyết, thở hổn hển.

Phùng Trường Thuận như lột sạch xiêm y của hắn quá nhục nhã.

Trong lòng có áy náy cũng còn đỡ, hắn căn bản không thấy mình sai.

Giống như Lâm lý chính nói, bọn họ đâu có giống như cha mẹ chồng ác độc? Bọn họ bất quá là người trong núi, Lão Thực thành thực, cho dù có điểm bất công cũng không tính là chuyện lớn gì.

Người tranh một hơi, Phật tranh một nén nhang.

Trước mặt người ta nhục nhã hắn như vậy, thông gia này không có cách nào duy trì.

Hắn giận dữ ngược lại bình tĩnh trở lại, ha ha cười nói: "Tốt! Thông gia tính sổ rõ ràng như vậy, chúng ta không với cao nổi, liền thỉnh đem Phùng Thị về nhà đi. Con dâu như vậy, Hoàng gia chúng ta không chịu nổi."

Phùng Trường Thuận ngạc nhiên sửng sốt một chút, rất nhanh cũng cười lạnh nói: "Tốt! Ta liền dẫn khuê nữ đi. Hừ, không phải ta nói ngoa: ba tháng, lấy ba tháng làm hạn định, khuê nữ ta sẽ gả cho người như thường. Ta muốn mở to hai mắt mà xem, xem ngươi sẽ tìm được vợ hiền nhà ai cho con trai thành thật của ngươi."

Hắn cứng rắn như thế, thì ra có chuẩn bị mà đến, làm  quyết định xấu nhất.

Năm xưa lúc Phùng Thị chưa gả đã có Thẩm gia tới cửa cầu hôn. Phùng Trường Thuận ngại người ta có năm huynh đệ quá đông, tương lai huynh đệ chị em dâu không hoà thuận. Vừa vặn vào núi quen biết Hoàng lão cha, nghĩ rằng nhân khẩu Hoàng gia đơn giản, một khuê nữ đã xuất giá chỉ còn 2 đứa con trai. Lại nói người trong núi Lão Thực thật thà, như vậy cuộc sống sẽ dễ chịu. Vì thế liền đem Phùng Thị gả cho Hoàng Lão Thực.

Ai ngờ sự thật không như hắn nghĩ.

Năm kia, lão tam Thẩm gia chết vợ, mang theo một đứa con trai sống. Mẹ của hắn bởi nghe Phùng bà mụ về nhà nói khuê nữ ở nhà chồng bị khinh bỉ, liền nói đùa, nếu thật qua không nổi nữa thì tiếp về gả cho con trai nàng, thật hoàn hảo.

Cũng không phải chỉ một nhà này, phụ cận còn có mấy người goá vợ.

Loại người này phần lớn kéo theo mấy đứa nhỏ, trừ phi đặc biệt có tiền tài quyền thế muốn cưới hoàng hoa khuê nữ, đa số rất khó khăn, chỉ có thể tìm quả phụ.

Dân đen không giống gia đình nhà giàu nhiều quy củ, cách nhìn với danh tiết nhẹ một chút. Chỉ cần quy củ có mai mối, quả phụ tái giá, góa vợ lại cưới cũng vì muốn tìm người nương tựa, không ai cảm thấy có gì.

Cho nên, Phùng Trường Thuận lúc này quyết định: nếu Hoàng gia còn như vậy đối với khuê nữ hắn, nói không chừng hắn sẽ nhẫn tâm mặc kệ cháu ngoại, đem khuê nữ về nhà tái giá. Gia gia nãi nãi người ta không thương tiếc cháu gái, hắn bận tâm gì chứ!

Cũng bởi vậy, hai thông gia lời qua tiếng lại, lời tuyệt tình đều ném ra, người một phòng đều ngây dại.

Sửng sốt một hồi rồi sôi nổi khuyên can.

Hai người kia đời nào chịu nghe. Một người muốn con trai bỏ vợ, một kẻ muốn con gái bỏ chồng.

Hoàng Lão Thực hoảng đến mức "bùm" một tiếng quỳ xuống trước mặt lão cha, đau khổ cầu khẩn nói: "Cha, đừng để nương Tước Nhi đi."

Hoàng lão cha không chút nào thương xót, cười lạnh nói: "Đồ không có tiền đồ! Không có người ta ngươi không sống nổi sao? Ngươi không nghe thấy, người ta chờ về nhà mẹ đẻ lấy chồng khác kìa, còn hiếm lạ ngươi lão thực sao. Người ta ghét bỏ cha mẹ huynh đệ ngươi liên lụy ngày lành của nàng."

Phùng Thị cũng nghe náo loạn, từ phòng bếp chạy ra.

Nàng nghe lời của Hoàng lão cha nói, trước mắt bỗng tối đen, tay vịn khung cửa mới đứng vững.

Hoàng lão cha thấy biểu cảm của nàng hiển nhiên là không muốn bị hưu, lòng càng đắc ý cố làm ra vẻ thúc giục Lâm lý chính, thỉnh hắn ở giữa chứng kiến, viết hưu thư cho hai bên ấn dấu tay.

Thôn Thanh Tuyền chỉ có Lâm gia có người biết chữ.

Hoàng đại nương vốn cực hận Phùng thị, cũng ở một bên thêm mắm thêm muối.

Tóm lại, hai cụ hôm nay nhất định phải bỏ con dâu cả, không hề quản đại nhi tử dập đầu cầu xin. Về phần hai đứa cháu gái, có nương hay không có nương đều sẽ lớn lên.

Phùng Trường Thuận không sợ chút nào, cười lạnh đối Phùng Thị nói: "Ttrách cha mắt bị mù, đem ngươi gả cho người như vậy. Hôm nay cùng cha trở về. Chúng ta chống mắt nhìn xem, xem Hoàng gia cưới vợ mới, nuôi lớn cháu trai, mỗi ngày mang đồ đi hiếu kính cha mẹ chồng và huynh đệ."

Thân mình Phùng Thị mềm nhũn, dựa vào khung cửa trượt dài xuông đất.

Nàng nhìn Phùng Trường Thuận, môi run run nhưng không thể thốt ra lời.

Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi tay cầm tay đứng ở cửa nhìn trò khôi hài trong phòng.

Hoàng Tước Nhi sợ tới mức lạnh run, nắm tay muội muội thật chặt, trong mắt tràn đậy nỗi sợ hãi.

Đỗ Quyên tức giận ngực phập phồng.

Nàng là con một lớn lên ở đô thị, nàng không thể lý giải được quan niệm luân lý và những phân tranh vụn vặt của gia đình nông thôn này.

Đến chết nàng cũng không nghĩ ra: một nhà của nàng trêu ai ghẹo ai chứ?

Sao ông ngoại và cha vì tranh một hơi, nhất định muốn cha mẹ tách ra?

Tuy rằng sinh khí, nàng thật khóc không được.

Nàng quen cười, lại không thương tâm, sao có thể nói khóc là khóc được.

Phùng Minh Anh cũng không ngờ có biến hóa này, cũng giật mình.

Bỗng nhiên thanh âm bên người vang lên: "Mang Đỗ Quyên và Tước Nhi đi."

Nàng quay đầu nhìn lại, thì ra là Nhậm Tam Hòa, lạnh lẽo nhìn trong phòng.

Nàng cũng lo cho hai đứa cháu, vì thế gật đầu, thấp giọng dỗ dành nói: "Tước Nhi, ra bên ngoài với tiểu di. Chuyện của người lớn, để cho bọn họ nói."

Đỗ Quyên hất tay của nàng ra không nghe, kéo Hoàng Tước Nhi đi đến bên người Hoàng Lão Thực, thúy thanh hỏi: "Cha, đây là sao?"

Hoàng Lão Thực thương tâm nói: "Cha... Cũng không biết là sao."

Thấy hai đứa bé tới, trong phòng bỗng nhiên an tĩnh lại.

Đỗ Quyên ủy khuất hỏi: "Nói cho ta biết. Tiểu Bảo ca ca muốn đẩy ta xuống nước cho chết đuối. Cha và nương rất chịu khó làm việc, sao gia gia muốn đuổi nương đi, ông ngoại muốn mang nương đi? Cha, chúng ta đã làm sai điều gì? Chúng ta trêu ai ghẹo ai?"

Nàng rốt cuộc cần biết người khác nghĩ như thế nào, chỉ đem suy nghĩ của mình chất vấn.

Nàng không nói chẳng lẽ trông cậy vào Hoàng Tước Nhi nói?

Đừng nói Hoàng Tước Nhi, ngay cả Hoàng Lão Thực và Phùng Thị cũng chưa chắc có thể nói được. Không thấy hai người đang khóc sao!

Nghe lời Đỗ Quyên nói, Phùng Trường Thuận và Hoàng Lão Cha đều bị kiềm hãm. Nhưng sau khi liếc nhìn nhau, ai nấy tự hừ lạnh một tiếng, lập tức lại khôi phục biểu tình lạnh lùng.

Hoàng Lão Thực lại tiếng khóc to lên: "Khuê nữ nha! Cha không biết, oa —— "

Nói xong, ôm hai khuê nữ, ôm đầu khóc rống.

Đỗ Quyên nghe tiếng khóc "Ha ha" của hắn, thật không biết nói sao. Lão Thực người cha này, ngay cả khóc cũng không giống người ta, sao có cảm giác hắn đang cười to vậy chứ!

Hoàng Lão Thực thương tâm đến mê mang.

Hắn là người thành thật trì độn, mỗi ngày chỉ biết làm việc, ăn cơm, ngủ. Hơn nữa gan Hoàng Tước Nhi lại nhỏ, không dám ở trước mặt hắn làm nũng, cho nên hắn không có tâm địa nhân hậu lắm.

Nhưng từ khi Đỗ Quyên có thể nói chuyện đi đường, nàng như bướm bay tới chạy đi khắp sân, sớm tối gì cũng cha dài cha ngắn, quay quanh bên gối. Hoàng Tước Nhi cũng thay đổi, thấy hắn đều nũng nịu mềm mại kêu cha, bưng trà dâng nước, có đồ ăn ngon cũng để phần hiếu kính hắn.

Lão Thực cha liền trở nên ôn nhu, cảm tình phong phú, cảm thấy cuộc sống khác hẳn trước đây.

Mỗi ngày làm việc trở về, chỉ cần nghe hai khuê nữ kêu cha, trong lòng hắn lền ngọt ngào vui vẻ khôn tả. Lão cao giọng đáp lời, toét miệng cười như hoa sen.

Đợi vào cửa, khuê nữ khéo léo bưng nước ấm đến cho hắn rửa mặt, cả người mệt mỏi đều biến hết sạch. Đợi vợ bưng đồ ăn lên bàn, người một nhà vừa nói vừa cười ăn cơm, hắn mừng rỡ tìm không ra lối.

Sau bữa cơm, Đỗ Quyên gọi hắn làm chi thì làm cái đó. Đặc biệt gọi rất ngọt ngào.

Nhưng là, cuộc sống đang tốt đẹp sao lại biến thành như vậy chứ?

Đỗ Quyên nhìn ông ngoại và gia gia, rồi đối với Hoàng Lão Thực nói: "Cha, đừng khóc. Đợi nương đi, chúng ta tìm ngư tỷ tỷ đi."

Hoàng Lão Thực ngây ngẩn cả người, chớp đôi mắt đẫm lệ."Ngư tỷ tỷ?"

"Ân." Đỗ Quyên thập phần khẳng định nói, "Là ở dưới sông nha! Ngư tỷ tỷ đãi ta khá tốt. Chúng ta nhảy xuống sông đi tìm ngư tỷ tỷ, sẽ không còn ai mắng chúng ta nữa."

Hoàng Tước Nhi thập phần tin tưởng muội muội, vội vàng gật đầu theo.

Hoàng Lão Thực sợ tới mức lại khóc lớn lên, "Khuê nữ nha! Ngươi đây là muốn tìm cái chết a! Cái gì mà ngư tỷ tỷ! Sao lần nào ngươi cũng có vận khí tốt như vậy chứ..."

Đỗ Quyên ngây thơ nói: "Chết thì chết. Ở chung với ngư tỷ tỷ, không có ai mắng chúng ta, cũng không có ai quản chúng ta."

Mọi người nghe xong kinh dị không thôi, trong lòng phát lạnh.

Được gọi là "Mỹ nhân ngư", sắc mặt Nhậm Tam Hòa nhất thời trắng bệch. 

Phùng Thị cũng không nhịn được nữa, cũng nhào tới ôm lấy hai khuê nữ khóc rống nói: "Nương cùng các ngươi. Mẹ con ta cùng đi nhảy sông."

Đỗ Quyên nhịn không được muốn vỗ tay. Lời này của nương quá đúng lúc.

Hoàng Tước Nhi rốt cuộc bị tình cảnh này lây nhiễm, phảng phất như tai vạ đến nơi, cũng khóc lớn lên.

Nhưng Đỗ Quyên không khóc, nàng gào ra không được nha!

Nếu là gào khan dễ bị người nhìn ra.

Đơn giản làm bộ như con nít ngây thơ vô tri, ngược lại càng làm cho lòng người ta đau.

Tuy Lâm Xuân không biết "bỏ" là có ý gì, nhưng nhìn tình hình trong phòng, trực giác nói Đỗ Quyên lại gặp xui xẻo. Hắn gấp đến độ xem cái này, lại nhìn cái kia, không biết nên mắng ai, cũng không biết nên trợ giúp Đỗ Quyên như thế nào, bởi vậy tức giận không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần dữ tợn.

Cửu Nhi không để ý căn do thị phi. Hắn nhìn thấy một nhà Đỗ Quyên khóc quỳ trước mặt Phùng Trường Thuận và Hoàng lão cha, bởi vậy hướng bọn hắn mắng: "Đều không phải là người tốt!"

Lâm Đại Đầu thấy bộ dáng của nhi tử, cuống quít hướng Lâm Đại Mãnh nháy mắt.

Lâm Đại Mãnh được ý bảo, tằng hắng một cái, nhìn cha nháy mắt.

Lâm lý chính liền nặng nề đập bàn, há mồm mắng: "Súc sinh! Các ngươi đều không phải là người! Đây là muốn giết chết cả một gia đình này có phải không? Nhìn con trai con gái cửa nát nhà tan, các ngươi làm cha nương sẽ dễ chịu?"

Một vị cao niên trong thôn nói: "Không sai. Nháo quá mức, quay đầu cửa nát nhà tan, hai nhà đều không tốt."

Phùng Trường Thuận im lặng, một câu cũng không nói.

Hoàng lão cha càng im lặng hơn.

Hoàng đại nương muốn nói chuyện nhưng nhìn nhi tử à cháu gái ôm đầu khóc rống, há mồm ra lại khép lại. Một lần nữa nàng phát hiện, chỉ cần Đỗ Quyên xen vào, luôn có thể làm cho nàng nghẹn khuất đến tức ngực.

Lâm lý chính cao giọng đối với Hoàng lão cha nói: "Đại nhi tử ngươi đã ra riêng, chuyện nhà này nên do hắn làm chủ. Phùng Thị cũng không phạm sai lầm lớn, tuy rằng hôm kia mắng vài câu, đó cũng là tìm không được khuê nữ nên gấp gáp. Hôm nay trước mặt người ta đã dập đầu nhận sai với các ngươi. Ngươi dựa vào cái gì hưu nàng?"

Nói xong, lại chuyển hướng qua Phùng Trường Thuận: "Gả khuê nữ như bát nước hắt đi. Ngươi duỗi tay dài như vậy, muốn quản đến nhà chồng khuê nữ sao?"

Nhậm Tam Hòa bỗng nhiên hỏi Lâm Đại Mãnh nói: "Bức tử cháu gái tội gì?"

Lâm Đại Mãnh "A" một tiếng, đầu óc xoay chuyển, cười lạnh nói: "Không phải chém đầu thì chính là lưu đày. Còn có thể tốt được sao?"

Kỳ thật hắn cũng không biết nhưng Nhậm Tam Hòa nhắc nhở, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua uy hiếp.

Sắc mặt Hoàng lão cha và Hoàng đại nương liền thay đổi.

Lâm lý chính nhìn Hoàng lão cha cười lạnh nói: "Chuyện bỏ vợ không phải ngươi muốn bỏ là bỏ. Phùng Thị không phạm sai lầm lớn, ngươi muốn bỏ nàng, chẳng lẽ không có vương pháp?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui