Editor: Nha Đam
Ngươi không thể luôn trả lời là "Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ anh" mỗi khi mảnh nhỏ hỏi.
Không ai có thể vô duyên vô cớ nói điều như thế với một người nào đó.
Hơn nữa, Phong Thiển giờ đây hoàn toàn là một người xa lạ với mảnh nhỏ.
Hệ thống thật sự khâm phục chỉ số EQ của ký chủ nhà mình.
Hở ra cái là......
không biết biến đâu rồi!
Phong Thiển sững sờ, suy nghĩ về lời nói của hệ thống.
Sau đó, cô hơi quay đầu lại, đôi mắt nhìn mảnh nhỏ trong veo và sạch sẽ, nghiêm túc nói: "Bởi vì...
Anh rất quan trọng."
Đối phương ngẩn ra.
Không hiểu vì sao, sau khi nghe câu nói "Anh rất quan trọng" của cô, tim mình chợt co rút lại.
Lại có chút......
Vui mừng?
Đôi mắt đen nhánh của Diệp Cẩn mở to, sau khi quay trở lại bình thường, ánh mắt nhìn Phong Thiển dần trở nên cổ quái.
Quan trọng......
Nghe như một lời thông báo.
Nhưng mà, đối phương lại là một nam nhân......
Diệp Cẩn dừng một chút, cuối cùng cũng mở miệng hỏi cô: "Cậu...
Biết tôi?"
Nếu đối phương biết mình, nói ra lời như vậy, cũng không phải không có khả năng.
Chỉ là...
Trong cuộc đời của hắn, dường như chưa từng có một người quan tâm hắn.
Đúng vậy, chưa bao giờ.
Diệp Cẩn hơi sững sờ, đôi mắt đen nhánh nhìn Phong Thiển không chớp.
Là tò mò?
Hay là......
nhầm lẫn?
Phong Thiển nghĩ một hồi rồi lắc đầu.
Ở thế giới này, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mảnh nhỏ.
Mặc dù, cô đã biết Điện hạ từ rất sớm.
Mặc dù, ở mấy thế giới trước, cuối cùng cô và mảnh nhỏ của Điện hạ đã rất thân thiết.
Nhưng bây giờ, cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Lời nói của cô rơi xuống, vẻ mặt của đối phương đông cứng lại.
Phong Thiển chú ý tới, cô khẽ cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh...
ghét tôi sao?"
Ở thế giới thứ hai, cô cũng là nữ giả nam trang.
Mảnh nhỏ thích cô.
Nhưng mà thế giới này, cô cũng không biết suy nghĩ của mảnh nhỏ.
Cô chỉ là......
Không muốn mảnh nhỏ chán ghét mình.
Cảm giác này thực sự rất khó chịu.
Cô cáu kỉnh một cách khó hiểu.
Diệp Cẩn vừa rồi không được tự nhiên, bởi vì câu nói nhẹ nhàng của cô mà tâm trí trong phút chốc biến mất không thấy tăm hơi.
Đối phương thấp giọng mềm giọng, thoạt nhìn có chút ủy khuất.
Đối phương như vậy khiến tim hắn có chút nhói lên.
Giống như......
Không thể nhìn được đối phương ủy khuất như vậy.
Diệp Cẩn sửng sốt.
Hôm nay, đây là lần thứ hai hắn khác thường.
Lần đầu tiên, cô nói hắn quan trọng, khiến hắn vui mừng.
Mà lần thứ hai, lại là đau lòng đối phương.
Thiếu niên ngước mắt nhìn về phía cô.
Ánh mắt Phong Thiển mờ mịt, trên mặt không có biểu tình gì, cho dù là như thế này, lại vô cớ khiến người ta cảm thấy tính tình của cô rất ngoan mềm.
Diệp Cẩn có chút không biết làm sao.
Hôm nay gặp được đối phương, giống như......
Rất nhiều thứ bắt đầu mất kiểm soát.
Thiếu niên mặc bạch y hốt hoảng offline, và biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Phong Thiển nhìn chằm chằm hướng mà đối phương biến mất.
Cô quan sát rất lâu.
Mảnh nhỏ lần này......
Là thật sự chán ghét cô sao?
......
Một căn hộ nhỏ đơn giản ở thành phố S.
Cabin trò chơi màu bạc đột nhiên bị mở ra.
Theo sau là ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi đưa ra.
Diệp Cẩn chậm rãi đẩy cửa cabin ra, từ từ ngồi dậy.
Hắn không có lập tức đi ra, mà là ngồi ở trong cabin trò chơi.
Dường như có sương mù trong đôi mắt đen nhánh của hắn.
Hắn từ từ đưa tay phải lên và chạm vào ngực mình.
Nhịp tim dường như nhanh hơn bình thường một chút.
Là......
Ảo giác sao?
Còn có, cậu ta......
Rốt cuộc là ai.
Buổi tối, ánh hoàng hôn rực rỡ tràn vào phòng, phản chiếu khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của thiếu niên.
Thiếu niên anh tuấn, trên trán mang một dây đeo màu bạc như trong game.
Thật độc đáo.
Không có sự lạnh lùng trong đôi mắt trong veo và sạch sẽ, mà là ngoan mềm và...
Bất lực.
*******
Mọi người có hỏi tại sao Phong Thiển chơi game là nhân vật nam mà vẫn xưng là "cô" thì tác giả có trả lời là do tác giả dùng ngôi thứ 3 để miêu ta nên xưng hô của Phong Thiển tự nhiên sẽ là "cô" thôi:))
Chương này làm vội k biết tớ có edit sai ở đâu k:((
.