Editor: Nha Đam
Dây buộc tóc của đối phương bị gió thổi bay.
Quần áo bay bổng, thật thần tiên.
Ngón tay mảnh khảnh tùy ý chạm vào cây liễu bên hồ.
Hắn đứng yên không nhúc nhích.
Phong Thiển nhìn hắn một lúc, sau đó nhấc chân, nhẹ nhàng đi về phía đối phương.
Cô nhẹ giọng nói: "Tại sao lại...
bỏ chạy?"
Sau khi nghe thấy âm thanh, Diệp Cẩn tỉnh táo trở lại.
Sau đó phát hiện ra rằng cô đã đứng bên cạnh hắn.
Đối với câu hỏi của đối phương...
Diệp Cẩn im lặng.
Tại sao...
phải chạy?
Diệp Cẩn có chút cứng đờ.
Trong giây tiếp theo, nhìn thấy cô gái bàn tay nhỏ bé lên nắm lấy góc áo trắng của mình.
Nhẹ nhàng.
Cầm một góc nhỏ.
Phong Thiển nhướng mắt, trong đôi mắt xinh đẹp có chút bối rối.
Giọng cô có chút nhẹ nhàng: "Cậu...
Ghét tôi sao?"
Cô bình tĩnh hỏi.
Phong Thiển không biết đây là cảm giác gì.
Giống như nếu mảnh nhỏ ghét mình thì nó sẽ khiến cô khó chịu.
Cô...
Không thích điều đấy lắm.
Diệp Cẩn sững sờ, ánh mắt đối phương bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng.
Nhìn qua chỉ là bộ dáng bình thường mà thôi.
Nhưng hắn lại cảm thấy đối phương có chút tủi thân.
Hắn cử động các ngón tay, có một cảm giác thôi thúc chưa từng có muốn hắn đưa tay lên chạm vào đầu đối phương.
Hắn sững sờ, sau đó cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Không......
Không phải ghét."
Sau khi nghe thấy câu trả lời của đối phương, cô chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
"Vậy thì tại sao lại...
Trốn?"
Vừa nhìn thấy cô, mảnh nhỏ rời đi không nói một lời.
Bộ dáng rất vội vàng.
Giống như là muốn tránh né cô vậy.
Thiếu niên cụp mắt xuống, im lặng một lúc rồi đưa mắt nhìn cô.
Bóng dáng của hắn phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp của cô.
Rõ ràng, không có một chút sai sót.
Khi cô nhìn người khác, ánh mắt của cô sẽ rất tập trung, tạo cho người ta cảm giác nghiêm túc.
Giống như, thời điểm cô nhìn hắn, trong mắt cô chỉ có hắn là người duy nhất sót lại.
Cảm giác đó thật tuyệt vời.
Câu hỏi của đối phương thực ra cũng không có gì, hắn đã đoán được trước.
Tuy nhiên, hắn không thể trả lời.
Không biết mình rốt cuộc bị làm sao nữa.
Sao đột nhiên lạ như vậy?
Kể từ khi gặp nhau, từ khi đối phương nói những điều mập mờ như vậy.
Từ đó hắn trở nên hơi dị thường.
Trong đáy lòng lại dâng lên một chút cảm xúc mà hắn thể không hiểu được.
Cho nên......
Tại sao?
Vẻ mặt của Diệp Cẩn ngưng trọng.
Hắn từ từ rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào đôi tay đối phương đang nắm lấy góc áo của mình.
Hơi giật mình.
Trong lòng trào dâng cảm giác lạ lùng.
Hắn có chút hoảng loạn.
Không biết phải đối mặt với nó như thế nào, đành phải chọn cách trốn tránh.
Sau đó......
Diệp Cẩn vội vàng rời khỏi trò chơi.
Thiếu niên mặc đồ trắng trong trò chơi biến mất trong làn không khí mỏng manh.
Phong Thiển sững sờ, sau đó nhìn xuống bàn tay của mình trong khoảng không.
Góc quần áo trắng như tuyết ban nãy không còn nữa.
Vẫn là...
Bỏ chạy?
Cô sững sờ, đưa bàn tay lên sờ mặt.
Không ghét vậy thì có phải khuôn mặt cô có chút đáng sợ à?
Phong Thiển cảm thấy khó hiểu.
...
Trong căn phòng.
Thiếu niên vội vã rời khỏi trò chơi.
Hắn bước ra khỏi cabin trò chơi, từ từ ngồi xuống giường.
Diệp Cẩn hơi giật mình.
Trong đầu của hắn tràn ngập dáng vẻ đối phương nắm góc áo hắn, cùng với đôi mắt trong veo xinh đẹp của đối phương.
Cảm giác này đối với hắn rất lạ.
Diệp Cẩn nhìn xuống, cố nén sự cáu kỉnh và bối rối không hiểu được trong lòng.
Hắn mím môi, theo thói quen mở ngăn kéo lấy một viên kẹo sữa, từ từ bóc giấy kẹo.
Hắn đưa tay bỏ viên kẹo sữa vào miệng, chậm rãi nhai.
Không khí tràn ngập mùi ngọt ngào của sữa.
Khi có việc gì phiền lòng, hắn sẽ luôn ăn một viên kẹo sữa như thế này.
Hương sữa ngọt ngào giống như có một loại ma lực, có thể xua tan mọi khó chịu.
Nhưng hôm nay...
Có vẻ hơi không dùng được.
***********
Chúc mừng truyện được 5k lượt bình chọn ️????️????
.