Editor: Nha Đam
Trên giấy gói kẹo có một chữ.
Cẩn.
Rõ ràng, đây là chữ được định chế.
Diệp Cẩn không khỏi giật mình.
Nói cách khác, đối phương đã định chế kẹo này từ trước, hoặc có thể nói là cô ấy đã sớm chuẩn bị món quà này từ lâu rồi.
Nhưng......
Tại sao lại đối xử với hắn...
Tốt như vậy?
Thiếu niên ngơ ngác nhìn viên kẹo trên tay.
Phong Thiển thấy hắn đã lâu không lên tiếng, cúi đầu xuống, cô có chút khó hiểu: "Không thích?"
Mảnh nhỏ không có phản ứng gì, cảm giác như cậu ấy không thích nó...
Nghe thấy câu hỏi của cô, Diệp Cẩn mới phục hổi tinh thần lại khẽ ngước mắt lên.
"Thích."
Thiếu niên nhẹ giọng trả lời đối phương.
Nói xong câu đó, lông mi của hắn khẽ run, môi mỏng mím thành một đường.
Hàm răng im lặng cắn chặt môi dưới.
Nói ra lời này, tuy rằng không có việc gì, nhưng mà hắn vẫn là cảm thấy có chút xấu hổ.
Thật giống như là đang nói —— tôi thích em.
Thích sao?
Phong Thiển nhìn chằm chằm vào mảnh nhỏ, chớp chớp mắt.
Cảm giác mảnh nhỏ của thế giới này không được tự nhiên lắm...
Cô nhìn thoáng quá thấy vành tai đỏ rực của thiếu niên.
Phong Thiển không khỏi sững sờ.
Mảnh nhỏ đây là...
Mắc cỡ?
Tốt.
Trông rất dễ thương.
Hệ thống: "Ký chủ, tôi nghĩ nếu cô ôm hoặc hôn mảnh nhỏ thì mảnh nhỏ sẽ càng thêm ngượng ngùng."
Nó thực sự cũng muốn nhìn bộ dáng siêu cấp thẹn thùng của mảnh nhỏ Điện hạ...
Xét thấy nó đã đọc rất nhiều tiểu thuyết lãng mạn, hệ thống đã bí mật quyết định phát triển mình thành một hệ thống công lược!
Và vì thế......
Hiện tại chính là lúc nó phải lên sân khấu rồi!
"Có phải như vậy không?"
Cô hơi cúi đầu và khôi phục hệ thống với một chút do dự.
"Đương nhiên rồi!"
Hừ hừ.
Bổn hệ thống có bao giờ lừa gạt ký chủ không?
Phong Thiển ngước mắt lên nhìn mảnh nhỏ, trầm ngâm.
Khi đó ở trong trò chơi, mảnh nhỏ thẹn thùng sao?
Khi đó cô ôm eo đối phương, mặt áp vào ngực hắn nhưng không thấy biểu hiện gì của mảnh nhỏ.
Cho nên......
Tầm mắt Phong Thiển hơi hạn xuống, rơi vào eo của thiếu niên.
Sau một hồi nhìn, Phong Thiển quyết định ôm đối phương một cái.
Chà, thật sự muốn thấy vẻ mặt thẹn thùng của mảnh nhỏ.
Hệ thống gật đầu.
Không tồi không tồi.
Ký chủ nhà mình đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Sau khi quyết định xong, cô đột nhiên bước tới, không cho đối phương có thời gian phản ứng, liền xông tới, bàn tay nhỏ bé của cô ôm lấy eo thiếu niên.
Bởi dùng sức có chút mạnh, Diệp Cẩn đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cô ôm lấy, không thể không lùi về phía sau vào bước.
Lại bởi vì không có đứng vững nên ngã thẳng xuống đất.
Cô cũng ngã xuống theo.
Diệp Cẩn vội vàng đưa tay đỡ cái bàn bên cạnh làm đệm giảm lực cho hai người, để khi ngã xuống đất sẽ không bị thương.
Tay cô đặt trên lưng thiếu niên, lúc rơi xuống đất bị đè nên hơi đau.
Tuy nhiên, cô có thể chịu đựng được.
Đầu của Phong Thiển đập vào lồng ngực mảnh nhỏ, cô nhẹ nhàng "Ối" một tiếng rồi từ từ ngẩng đầu lên.
Cằm vào trong ngực đối phương, cô hơi nghiêng đầu nhìn mảnh nhỏ.
Khi đối diện với đôi mắt đen nhánh của hắn.
Cô hơi nghiêng đầu.
Phong Thiển nhìn khuôn mặt trắng nõn của mảnh nhỏ dần dần hiện lên một màu hồng xinh đẹp.
Đôi mắt dường như cũng bị phủ một lớp sương mờ.
Ngoài ý muốn bị ôm lấy khiến hắn không biết nên làm gì tiếp theo cả, đến bây giờ, hắn hoàn toàn trở lên khẩn trương và ngượng ngùng.
Khi bị đối phương ôm ở trong trò chơi, hắn chỉ có thể lấy cớ —— chẳng qua là trò chơi thôi, đối phương cũng chỉ là tâm huyết dâng trào*.
*tâm huyết dâng trào: tự nhiên có ý nghĩ nông nổi
Lấy cớ này để trốn thoát.
Nhưng bây giờ, đột nhiên không kịp phòng ngừ bị đối phương bổ nhào như vậy khiến cả hai đều ngã xuống đất.
Cô nằm trên người hắn, hơi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ của mình, khiến tâm tư hắn rối bời.
Nhịp tim cũng lạc nhịp.
Dường như có một ngọn lửa đang nhảy và bùng cháy trên khuôn mặt hắn.
***********
Long time no see ~~~~~
Tớ chạy deadline ghê quá, một tuần rồi chưa hôm nào ngủ trước 12h cả (╥_╥)
Giờ mới rảnh một chút để edit chương này đây (ㆆᴗㆆ)
Cuối tuần này tớ sẽ đăng 2 chương mới nhé!!
.