Editor: Nha Đam
Vì thế......
Liền ngã xuống giường.
Phong Thiển quay đầu sang một bên, bàn tay nhỏ buông lỏng cổ tay của thiếu niên, ngược lại giữ chặt ống tay áo của đối phương.
Cô nhìn thiếu niên với đôi mắt đen nhánh.
"Ngủ với ta đi."
Thiếu niên sững sờ.
Không biết nghĩ đến cái gì, nhiệt độ trên mặt vừa mới giảm xuống, giờ phút này lại bắt đầu nóng lên.
Vẻ thẹn thùng của thiếu niên khiến cho người ta không có sức chống cự.
Phong Thiển ngây người một chút, lại nhắm mắt lại.
Bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt góc áo của thiếu niên.
"Ta ngủ đây."
Giọng cô hơi nhỏ.
Quả thực là hơi mệt.
Nam Khanh vẫn luôn ngoan ngoãn duy trì tư thế, không dám nhúc nhích.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, Nam Khanh mới dám quay sang và đối mặt với cô.
Cô thật sự rất xinh đẹp.
Làn da trắng, mềm mại, hàng mi cong và dày.
Đôi mắt thiếu niên khẽ di chuyển xuống.
Rơi trên môi cô.
Đôi môi của cô lúc này hơi đỏ và sưng lên.
Nhìn đến chỗ này, Nam Khanh không khỏi cảm thấy xấu hổ thêm vài phần.
Sau một lúc lâu.
Nam Khanh hơi cụp mắt xuống.
Sáng sớm tỉnh lại, nhìn thấy cô trong vòng tay của mình.
Thiếu niên hoàn toàn sững sờ và bối rối.
Đầu tiên là vui mừng.
Sau đó, lại dần dần bắt đầu ấm ức.
Lâu như vậy mới quay trở lại.
Rõ ràng muốn phải trái với đối phương nhưng cuối cùng lại không làm gì.
Phái người đi tìm người hầu để hầu hạ cũng chỉ là giận dỗi đối phương một chút thôi.
Cho đối phương biết rằng hiện tại mình không hề muốn thấy nàng.
Nhưng......
Vẫn không nhịn được quay trở về.
Giống như cô lúc trước ở lãnh cung vậy, ngồi ở đầu tường.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt mà không nói một lời.
Cho đến khi cô mở cửa bước ra.
Sau khi gặp được nhau.
Mọi thứ vốn đã lên kế hoạch đều bị sụp đổ.
Một chút cũng không...
tức giận.
Ngay cả khí chất lạnh lùng cũng biến mất trong tích tắc, chỉ còn lại vẻ ngoan ngoãn mềm mại.
Sư phụ...
Thiếu niên nói thầm trong lòng.
Nhớ sư phụ rất nhiều.
Rất nhớ.
Cũng...
Rất thích sư phụ.
Thật lâu sau.
Nam Khanh nhẹ nhàng giơ tay lên, đầu ngón tay hơi lạnh, nhẹ nhàng chạm môi cô.
Đầu ngón tay truyền đến một cảm giác ấm áp.
Mềm mại.
Thiếu niên dừng một chút, rồi từ từ rút tay về.
Ngón tay không tự chủ được đặt lên môi hắn.
Nam Khanh bất giác cong mắt.
Cọ xát vào người cô, cẩn thận kéo chăn bông.
Tay áo bị cô kéo.
Thiếu niên không dám cử động quá nhiều.
Chỉ chậm rãi lại gần hơn một chút, mặt đầy thoả mãn.
...
Các chủ Cửu Châu Các trở về, tin tức này đã sớm truyền khắp Vân Huyễn Đại lục.
Mặc dù, trong thời gian quản lý Cửu Châu Các, Nam Khanh chưa bao giờ bày tỏ ý nghĩ của mình về vị trí Các chủ.
Nhưng không thể tránh khỏi một số người vẫn nghi ngờ rằng động cơ của hắn là không trong sạch.
Làm sao có người có thể giúp người khác quản lý Cửu Châu Các trong nhiều năm mà không có lý do? Đó là để tiêu diệt những người bất đồng chính kiến và chấn chỉnh các phong của Các.
Tàn nhẫn đến đáng sợ.
Một số người đang chờ xem kịch hay, xem vị Nam Khanh đại nhân này sẽ làm thế nào đánh bại được Các chủ Cửu Châu Các này.
Tuy nhiên......
Dưa mà mọi người muốn ăn còn chưa tới, nhưng lại nghe thấy các đệ tử ở Cửu Châu Các xì xầm bàn tán.
"Mọi người đều nói rằng Nam Khanh đại nhân cực kỳ lạnh nhạt vô tình và đáng sợ.
Tuy nhiên, ta lại cảm thấy tính tình của Nam Khanh đại nhân rất tốt."
"Đúng vậy, lúc trước ta nhìn thấy Nam Khanh đại nhân đi theo phía sau Các chủ đại nhân, thật sự rất ngoan ngoãn!"
"Trước đây ta cũng nghe nói Nam Khanh đại nhân là đệ tử của Các chủ đại nhan."
"Ồ, khó trách."
...
Đều là mấy tân đệ tử nghị luận.
Một nhóm người chờ ăn dưa không thể ngồi yên.
Ngoan ngoãn?
Cái gì?
Nam Khanh đại nhân là đệ tử của Các chủ Cửu Châu Các?
Kia chính là thầy trò tình tâm sao...
Không có gì ngạc nhiên khi Nam Khanh đại nhân lại quản lý Cửu Châu Các.
Nhưng......
Từ từ đã.
Tại thị trấn nhỏ dưới chân dãy núi Cửu Châu, ngày càng có nhiều người phát hiện ra rằng trong thời gian gần đây, Nam Khanh đại nhân thường ra vào thường xuyên.
Bên người còn có một cô nương xinh đẹp.
Đừng hỏi tại sao bọn họ lại nhận ra Nam Khanh, vì dung mạo của đối phương quá chói mắt, quả thực khiến người ta kinh ngạc.
.