Editor: Nha Đam
Phong Thiển nhìn xuống.
Đây là...
muốn kéo cô lên à?
Phong Thiển chớp mắt, từ từ đặt bàn tay của mình lên lòng bàn tay đối phương.
Ngôn Sanh khẽ cong khóe môi, nắm lấy tay cô.
Hơi dùng sức kéo cô dậy.
Nhưng...
Có vẻ như dùng lực hơi mạnh.
Cô đột nhiên không kịp cảnh giác, đầu đụng phải lồng ngực của Tổng thống đại nhân.
Phong Thiển nhăn nhăn mày.
Giơ tay sờ sờ đầu.
Sau đó ngửa đầu ngước mắt nhìn về phía đối phương.
"Thực xin lỗi......"
Phong Thiển xin lỗi.
Ngôn Sanh nhìn chằm chằm vào cô, lơ đãng đưa tay lên, chạm vào đỉnh đầu của cô.
Nhẹ nhàng xoa xoa.
Đúng là mềm mại như trong tưởng tượng.
"Có đau không?"
Đối phương nhẹ nhàng hỏi với giọng điệu giống như dỗ dành trẻ con.
Giống như người lớn đối xử với chính con cái nhà mình vậy.
Phong Thiển chớp chớp mắt.
"Không sao."
Cũng không đau lắm.
Chỉ có một chút.
Ngôn Sanh nhìn xuống, bất giác xoa tóc cô.
Sau đó, cô lại nắm tay cô.
"Để anh đưa em về nhà."
Ngài Tổng thống thẳng thừng tuyên bố.
Phong Thiển sửng sốt, "Hả?"
Thế giới này, mảnh nhỏ là ngài Tổng thống.
Đối phương cũng sẽ tự mình đưa cô về nhà à?
"Anh trai đưa em gái về nhà là chuyện đương nhiên."
Ngôn Sanh mặt không đổi sắc nhẹ nhàng nói.
Giống như biết được nỗi băn khoăn của cô.
Hơn nữa, tình huống này là điều mà người lớn hai nhà mong được nhìn thấy.
Đôi mắt màu hổ phách liếc nhìn cô gái bên cạnh.
Rõ ràng là một giọng điệu lười biếng.
Nhưng lại vô cớ cảm thấy, đối phương nói rất có đạo lý.
Phong Thiển cũng không nghĩ gì nhiều về mấy việc lằng nhằng đó, ngoan ngoãn đáp: "Dạ."
Cuối cùng, cô gái lại nói thêm: "Cảm ơn anh trai".
Ngôn Sanh dừng lại một chút.
Đột nhiên có hứng thú, anh cụp mắt xuống.
Giọng nói trầm ấm: "Ngoan, lại gọi một tiếng anh trai nữa đi."
Phong Thiển: "?"
"Anh trai."
Phong Thiển vẫn hét lên.
Ngôn Sanh nheo mắt, khẽ "ừm" một tiếng.
"Ngoan lắm."
Những đứa trẻ ngoan đều rất dễ nuôi.
Đứa em gái này...
Rất tốt.
Ngôn Sanh dẫn cô ra khỏi phòng.
Ánh mắt vẫn bình tĩnh, lãnh đạm như ngày nào.
"Ngài Tổng thống."
Quản gia ở cửa phòng cung kính gọi.
Tầm mắt lại rơi vào bàn tay của ngài Tổng thống đang nắm lấy tay tiểu thư nhà mình.
Có chút bất ngờ.
Về lý mà nói, vị Tổng thống trẻ tuổi đến trễ buổi hẹn hò này
Rõ ràng là cũng không coi trọng buổi hẹn này lắm.
Vậy mà bây giờ...
Có vẻ như là có tiến triển.
Ngôn Sanh nhàn nhạt nhìn quản gia liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Tôi đưa em gái nhỏ về nhà."
Sau đó liền không nhanh không chậm dắt tay cô đi vào thang máy.
Dịch quản gia cứng đờ lại tại chỗ, cau mày nghi ngờ.
Em gái nhỏ?
Ngài Tổng thống, đây là...
coi tiểu thư như một đứa nhỏ?
Nghĩ đến đó, Dịch quản gia lấy điện thoại ra, gọi cho Phong Vũ, mô tả ngắn gọn những gì đã xảy ra.
Cùng với...
cảnh tượng vừa rồi ông ta nhìn thấy.
...
Trong thang máy.
Thang máy không lớn không nhỏ, chỉ có hai người Phong Thiển và Ngôn Sanh.
Đối phương có thân hình cao dài, tùy ý đặt tay lên tay vịn.
Đôi mắt màu hổ phách thâm thúy mê người nhưng lại khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc.
Khí tức trên cơ thể của đối phương vẫn mạnh mẽ và hấp dẫn.
Nếu là người khác, khi một mình đứng cùng ngài Tổng thống như vậy chắc chắn sẽ cảm thấy áp lực và căng thẳng.
Phong Thiển lại là một ngoại lệ.
Cô đã quen với hơi thở của mảnh nhỏ, hơn nữa cô còn có sức mạnh trong người.
Hàng ngàn thế giới, thậm chí là Thần Vực.
Không ai có khả năng khiến cô ấy cảm thấy bị áp bức.
Cho dù là Chủ Thần đại nhân, Phong Thiển nhìn thấy đối phương, cũng chỉ là cảm thấy đối phương khá thân thiện.
Không cảm thấy căng thẳng như khi nhìn thấy trưởng bối nghiêm khắc.
.