Editor: Nha Đam
Không ai có thể nhìn thấu suy nghĩ thực sự của vị Tổng thống trẻ tuổi.
Đôi mắt màu hổ phách của đối phương dường như có một rào cản tự nhiên, khiến người ta không thể hiểu được cảm xúc thực sự của người nọ từ đôi mắt này.
Ngài Tổng thống tạo cho người ta cảm giác lạnh nhạt xa cách, ưu nhã và nghiêm khắc.
Ngay cả khi nó đang thực hiện các chuyển động bình thường, nó sẽ không xuất hiện phù phiếm.
...
Xe chạy đến cửa ngôi nhà cổ của Phong Thiển.
Bảo vệ canh đêm nhìn thấy biển số xe, trong lòng lập tức cao hứng, vẻ mệt mỏi tan biến.
Lại không dám tin tưởng mà chớp chớp mắt.
Không có nhìn lầm.
Chính là xe riêng của ngài Tổng thống.
Nhân viên bảo vệ ngay lập tức nhấn công tắc, cửa bắt đầu nâng lên.
Xe vừa lái vào.
Xe riêng của ngài Tổng thống, cho dù là cao cấp cũng không thể sao chép.
Đây cũng là nguyên nhân khiến nhân viên bảo vệ không trực tiếp kiểm tra mà cho đối phương vào luôn.
Huống chi.
Người trong xe không có khả năng đắc tội được.
Nhân viên bảo vệ chỉ yên lặng gọi cho Phong Dực.
Xe của Ngôn Sanh không lái vào ga ra.
Mà dừng lại trước cửa nhà chính.
Đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên trong xe lạnh nhạt.
Chân dài vắt chéo lên nhau.
Ngôn Sanh không động đậy.
Vẫn luôn vẫn duy trì tư thế này.
Cô gái vẫn chưa thức dậy, vẫn dựa vào vai Ngôn Sanh.
Sau một lúc.
Cửa nhà chính mở ra.
Phong Dực và mẹ của nguyên chủ Mộc Tình, cùng đi ra ngoài.
Mộ Tình kéo cánh tay của Phong Dực.
Trước đó, Phong Dực nhận được tin từ quản gia.
Ngôn Sanh đích thân đưa Thiển Thiển trở về.
Vừa rồi lại được một cuộc gọi bảo vệ.
Người đã tới rồi.
Hai vợ chồng bọn họ vội vàng thu thập một chút rồi ra đón.
Đối với vị Tổng thống trẻ tuổi Ngôn Sanh.
Phong Dực cũng vô cùng đánh giá cao.
Nếu không thì ông cũng không đồng ý với lão Ngôn, để hai đứa nhỏ của hai nhà gặp gỡ, vun vén, bồi dưỡng cảm tình.
Nhưng...
Đứa trẻ Ngôn gia này lại trực tiếp đưa Thiển Thiển trở về.
Đây là điều mà ông không bao giờ ngờ tới.
Xe ở cửa đã lâu không có động tĩnh.
Phong Dực bước tới và đưa tay mở cửa thì thấy cửa khóa.
Một lúc sau, cửa kính ô tô kéo xuống.
Người đàn ông trong xe thản nhiên nghiêng đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lễ phép nói: "Chú Phong."
Ngữ khí lịch sự, nhưng lại bởi vì khí chất của ngài Tổng thống nên có phần xa lánh.
"Ừ." Phong Dực gật đầu, "Đã làm phiền A Sanh đích thân đưa Thiển Thiển về rồi."
Sau khi nói xong, Phong Dực liếc qua Ngôn Sanh, thoáng thấy con gái nhà mình đang mơ mơ màng màng dựa vào vai Ngôn Sanh ngủ.
Nhìn thấy cảnh này, Phong Dực không khỏi nhướng mày.
Ngôn Sanh cũng nhận thấy tầm mắt của Phong Dực.
Rõ ràng là đang nhìn cô gái bên cạnh mình.
Ngôn Sanh mặt không thay đổi, trầm giọng giải thích: "Em gái nhỏ có chút mệt nên ngủ trước.
Để cháu đưa em ấy xuống xe."
Phong Dực hơi ngạc nhiên với những gì Ngôn Sanh nói.
Mẹ Phong, Mộc Tình ở bên cạnh cũng có chút hóng hớt nhìn con gái yêu của mình cùng vị tổng Thống trẻ tuổi của nước Z này.
Nhưng...
Em gái nhỏ?
Xưng hô này.
Đây là muốn đối xử với Thiển Thiển như một đứa nhỏ à?
"Vậy làm phiền cháu rồi A Sanh."
Phong Dực một cách lịch sự.
Ngôn Sanh khẽ cong khóe môi, giọng nói lạnh nhạt: "Không phiền chút nào."
Giọng nói rơi xuống, ngài Tổng thống thả chân xuống.
Hơi nghiêng người, một tay ôm lấy sau đầu cô.
Nhẹ nhàng xê dịch.
Để cô dựa vào ghế sau, rồi vòng tay ra phía sau lưng ôm lấy hông cô.
Sau đó, anh thả bàn tay đang ôm đầu cô của mình ta, rồi từ từ xuyên qua đầu gối của cô.
Tư thế được điều chỉnh tốt.
Ngôn Sanh bước ra, cúi người, cẩn thận ôm cô xuống xe.
Rất quan tâm.
Phong Dực không thể nhìn thấu vị Tổng thống trẻ tuổi này.
Cậu ta đối với Thiển Thiển...
Không biết có phải như vậy không, hay chỉ là...
sự chăm sóc của trưởng bối với tiểu bối?
.