Editor: Nha Đam
Ngôn Sanh rũ mắt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng mặt má cô.
Nhẹ nhàng nhéo một cái.
"Thiển Thiển chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây."
Giọng nói dễ nghe mang theo chút quyến rũ khiến Phong Thiển không khỏi sững sờ một lúc.
Nhìn thấy biểu hiện của cô, tâm tình của Ngôn Sanh không hiểu sao cảm thấy vui sướng, nheo nheo mắt lại.
Sau đó từ từ đứng dậy.
Từ từ đi vào phòng tắm.
Cô gái ngồi trên ghế, bàn tay nhỏ bé không nhịn siết chặt góc quần áo.
Chớp chớp mắt.
Lặng lẽ xoay người, quay lưng về phía phòng tắm.
Sau đó, cô im lặng cúi đầu, lấy điện thoại di động ra nghịch nghịch.
Nhưng có chút mất tập trung.
Đúng lúc cô đang bàng hoàng thì nhận được tin nhắn trên điện thoại.
Phong Thiển ấn vào.
Là Hạ Dương gửi tới.
Lúc đăng ký học tại văn phòng hiệu trưởng, cô có nói số điện thoại di động của mình.
Hiển nhiên là đối phương nhớ kỹ.
Tin nhắn viết, ngày kỷ niệm thành lập trường.
Lễ kỷ niệm có một hoạt động cần phải tìm bạn nhảy trước.
Đó là một buổi khiêu vũ.
Hạ Dương muốn mời Phong Thiển làm bạn nhảy của mình.
Phong Thiển rũ mắt, vừa định trả lời bên kia thì có tiếng lách cách phát ra từ cửa phòng tắm.
Cô theo bản năng ngước mắt lên.
Cửa phòng tắm mở ra một khe nhỏ.
Giọng nói dễ nghe của Ngôn Sanh chậm rãi vang lên qua khe cửa.
"Thiển Ngoan, lấy giúp anh cái khăn tắm."
"Vâng ạ."
Phong Thiển đứng dậy,đặt điện thoại xuống giường.
"Khăn tắm ở đâu vậy ạ?"
Cô hỏi.
Ngôn Sanh nói: "Ngăn kéo nhỏ ở góc dưới bên phải của tủ quần áo."
Phong Thiển tìm thấy chiếc khăn tắm theo hướng dẫn của đối phương.
Cô ngoan ngoãn bước đến cửa phòng tắm.
Phong Thiển đặt khăn tắm lên cửa.
Ngài Tổng thống ở bên trong không để ý mở cửa rộng hơn một chút, ngón tay mảnh khảnh mang theo một chút hơi nước, cầm lấy chiếc khăn tắm trên tay cô.
Thấy đối phương lấy khăn tắm.
Phong Thiển lùi lại mấy bước.
Cánh cửa đóng lại.
Sau một lúc.
Cửa phòng tắm lại được mở ra.
Ngài Tổng thống vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm bước ra.
Áo choàng tắm trắng như tuyết bao lấy thân hình cao dài của đối phương.
Cổ áo choàng tắm hơi thấp.
Để lộ xương quai xanh thanh tú và xinh đẹp của anh.
Mái tóc đen nhánh của Ngôn Sanh có những giọt nước từ từ rơi xuống.
Một vài giọt nước rơi vào cổ áo dọc theo chiếc cổ thanh mảnh của đối phương.
Đôi mắt màu hổ phách dường như cũng lấm tấm hơi nước.
Ngài Tổng thống bình tĩnh nhìn cô gái đối diện.
Từ từ bước đến gần cô.
Anh nhìn cô rồi chậm rãi nói: "Thiển Ngoan, em có thể sấy tóc cho anh trai em được không?"
Phong Thiển sửng sốt rồi lại gật đầu.
Thực ra...
Cô thực sự rất lười làm bất cứ việc gì.
Nếu không phải là Điện hạ, cô sẽ không bao giờ sấy tóc cho người đó.
Ngôn Sanh cong cong khóe môi, đi vòng qua, cầm máy sấy tóc rồi đi đến.
Anh ngồi xuống mép giường, cắm điện vào.
Phong Thiển ngoan ngoãn đứng lại.
Lấy máy sấy tóc từ chỗ Ngôn Sanh.
Ngài Tổng thống khẽ cúi đầu, ánh mắt vô tình rơi vào điện thoại di động của cô.
Màn hình vẫn sáng.
Màn hình là giao diện tin nhắn.
Ngôn Sanh hờ hững lướt qua, đọc thầm nội dung trên đó.
Hạ Dương?
Ông Tổng thống nheo mắt.
Trong long đột nhiên có chút bực bội.
Lúc trước khi đến đón Thiển Thiển, nam sinh đưa cô gái nhỏ đến cổng tên là Hạ Dương.
Cho nên......
Đây là để ý Thiển Ngoan rồi à?
Ngôn Sanh thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Giống như không có gì xảy ra.
Phong Thiển cầm máy sấy tóc và nhấn công tắc.
Một tay cô cầm máy sấy tóc, tay kia lướt qua mái tóc ướt rồi bù xù của ngài Tổng thống.
.