Editor: Nha Đam
【Leng keng ~ Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh.
】
Sáng sớm.
Cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Uể oải sờ sờ bụng, sau đó nhìn Vua Huyết tộc ở bên cạnh.
Cô lấy ngón tay chọc má hắn.
Sau đó bị Vua Huyết tộc tóm lấy, nhẹ nhàng kéo ra.
Hắn lấn người sang.
Phong Thiển ngây ngốc, và một chút hờn dỗi: "A Lạc, em đói rồi."
Môi của hắn cọ cọ vào môi cô.
Lại từ từ mở đôi mắt ra, lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, giọng điệu nghiêm túc: "Vậy thì...!tôi sẽ cho em ăn no."
Phong Thiển: "???"
Không phải...!
"Em muốn ăn."
"Em không nói muốn ăn anh."
Phong Thiển giải thích.
Bởi vì vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt của Vua Huyết tộc như bị một tầng sương mù bao phủ, nghe xong lời nói của cô, hắn hơi nghiêng đầu.
Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: "Nhưng...!Tôi muốn ăn em."
Phong Thiển: "......"
Cô mặt không biểu tình đưa tay qua, "Được rồi, ăn đi."
Vua Huyết tộc từ từ cúi đầu xuống, môi phủ lên cổ tay cô.
Sau khi cọ cọ mấy lần, răng nanh của hắn vô thức nhô ra, nhẹ nhàng đâm vào, hút một ít máu.
Hương thơm ngọt ngào làm cho Vua Huyết tộc tỉnh táo lại một chút.
Dừng lại một chút, Y Lạc thu răng nanh lại sau đó chữa trị vết thương trên cổ tay của cô.
Sau đó mới nhận ra mình mới làm một điều sai trái.
Không nên hút máu, cũng không nên để cô bị đói.
"Thật xin lỗi......"
Vua Huyết tộc ngoan ngoãn nhận lỗi.
Phong Thiển nhìn chằm chằm vào đối phương rồi khẽ thở dài.
Haizz.
Cảm thấy mảnh nhỏ của Điện hạ đúng là khắc tinh của cô
Lần nào cũng vậy.
Muốn nổi giận cũng không được.
Chỉ cần đối phương ngoan ngoãn, mọi tức giận đều sẽ tan biến.
"Ngoan, A Lạc, ôm eo đi ăn cơm."
Phong Thiển đưa tay lên chạm vào mái tóc bạch kim của Vua Huyết tộc, nói chuyện với giọng nói nhẹ nhàng.
"Ừm."
Vua Huyết tộc gật đầu, chậm rãi đứng dậy, từ từ đem cô ôm vào trong lòng.
Huyết tộc đã mang thức ăn đến từ sớm rồi.
Vua Huyết tộc ôm cô ngồi xuống, để cô ngồi trên đùi mình.
Hắn thử nhiệt độ đồ ăn, vừa vặn ấm áp.
Phong Thiển có thói quen nép vào người mảnh nhỏ, ngoan ngoãn chờ đối phương đút cô ăn.
Ở Huyết tộc thật sung sướng.
Vì vậy mà Phong Thiển không muốn trở lại thế giới loài người.
Sau vài lần tượng trưng trở về, cô nhanh chóng trút bỏ gánh nặng và theo mảnh nhỏ trở về Huyết tộc.
Bá quan trong cung khóc không ra nước mắt.
Nhưng chỉ có thể âm thầm không tiếng động làm chuyện của mình.
...!
Bị mảnh nhỏ chăm sóc thành cái dạng này, cũng không thể đổ lỗi cho sự lười biếng của Phong Thiển.
Nguyên nhân chính là...!cô mệt mỏi đến nỗi không muốn cử động.
Thủ phạm đương nhiên là Vua Huyết tộc rồi.
Bình thường thì ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chu đáo.
Một khi đến ban đêm liền bắt đầu không ngoan.
...!
Vua Huyết tộc đút cho cô ăn xong, yên lặng nhìn chằm chằm nước rau trên khóe miệng cô.
Từ từ đưa tay lên lau nó đi.
Sau khi lau xong.
Vua Huyết tộc đòi ban thưởng như một đứa trẻ: "Thiển Thiển, em có thể hôn tôi được không?"
Muốn...!Thiển Thiển hôn.
Được ăn no nên tâm trạng của cô rất vui, nhanh chóng đồng ý.
Liền lại gần hôn đối phương một cái.
Nhưng...!
Cái kết là...!cô bị đối phương ôm hôn rất lâu.
"Thiển Thiển, em có rời bỏ tôi không?"
Vua Huyết tộc ôm cô.
Kể từ lần trước cô hỏi một câu hỏi như vậy, về sau Vua Huyết tộc thường sẽ hỏi câu như thế.
Chỉ khi nghe một cô nói chắc chắn là "Không", Y Lạc mới cong mắt lại, sự hoảng loạn trong lòng sẽ giảm bớt một chút.
Một lần nữa lại được bao quanh bởi sự ngọt ngào.
...!
Thiển Thiển, em thật ngọt ngào.
Sự ngọt ngào của em khiến tôi không bao giờ có thể từ bỏ.
....