Lần này Phong Thiển trực tiếp cầm vò rượu lên, hơi ngửa đầu.
Thân thể cô hơi lung lay và uống hết phần rượu còn lại trong bình.
Sau khi uống xong, vì thấy hơi chóng mặt nên ngồi xuống.
Động tác của Khuynh Dạ dừng lại, hắn hơi nhíu mày nhìn Nữ Vương đang uống rượu đến mức chóng mặt trước mặt.
Đối phương đã ...!Uống một vò rượu.
Phong Thiển ôm vò rượu trống rỗng, nhìn về phía Thừa tướng, ánh mắt thâm thúy.
Cô chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Ta ...!Không say."
"Chỉ là ..." Cô đặt vò rượu xuống, "Ta có chút buồn ngủ."
Lời vừa dứt, Nữ Vương nằm xuống bàn, say bất tỉnh, trực tiếp ngủ thϊếp đi.
Hệ thống: "..."
Nó không ngờ rằng ký chủ uống say liền trực tiếp gục luôn...
Thừa tướng ở phía đối diện sững sờ.
Mùi rượu nồng đậm trong không khí.
Cô nằm nghiêng trên bàn, trên gương mặt trắng nõn nổi lên một vạt ửng hồng.
Tiếng thở dần đều.
Khuynh Dạ sững sờ.
Đây là ...!Ngủ rồi à.
Thiếu niên im lặng một lúc lâu, trong đôi mắt lạnh lùng có chút bối rối và kinh ngạc.
Trong phủ của hắn không có nữ quyến.
Nữ vương bệ hạ không thể nghỉ ở đây được.
Hắn cũng ...!không thể tùy ý gọi một người khác ôm cô đến phòng khách được.
Đây chính là mạo phạm.
Khuynh Dạ rũ mắt xuống, ánh mắt nhẹ nhành rơi trên người cô.
Không biết được bản thân đã đừng đây bao lâu, thiếu niên khẽ thở dài.
Hắn từ từ đứng dậy.
Lúc này, đêm đã tối mịt.
Ánh nến lung linh, kéo dài bóng người thiếu niên.
Đứng trước Nữ Vương, thiếu niên lặng người hồi lâu, sau đó cũng cúi người xuống.
Vòng tay dưới đầu gối của cô.
Tay còn lại do dự đáp xuống eo Nữ Vương.
Ngập ngừng, với một lực nhẹ, hắn ôm cô vào lòng.
Khuynh Dạ vốn tưởng rằng mình sẽ không thoải mái, khi thực sự ôm cô trên tay, trong đôi mắt đen nhánh của hắn có chút sững sờ.
Ngón tay là cái chạm nhẹ vào cơ thể đối phương.
Mùi rượu thoang thoảng quyện với mùi hương đặc biệt của cô.
Nữ Vương ở trong ngực khẽ nhúc nhích, bàn tay nhỏ bé nắm lấy đai lưng hắn.
Khuynh Dạ ngẩn người một hồi, sau đó chậm rãi nhấc chân đi ra khỏi phòng khách.
Trong đêm đen, ánh trăng thanh nhã đổ xuống.
Thiếu niên mặc bạch y ôm lấy thiếu nữ mặc hồng y chậm rãi bước đi.
Vạt áo của cô rủ xuống, hòa cùng bạch y của thiếu niên.
Khuynh Dạ đưa cô về phòng đã chuẩn bị trước.
Thiếu niên đạp của một cái rồi bế cô đi vào.
Dù có ánh trăng chiếu vào nhưng gian phòng vẫn mờ ảo như cũ.
Khuynh Dạ ôm lấy cô đi đến hướng chiếc giường
Hắn xoay người, từ từ đặt Nữ Vương trên giường.
Khi cô chạm vào giường, tay cô ngay lập tức bỏ thắt lưng của thiếu niên ra.
Tuy nhiên, khi đối phương rụt tay lại và định đứng dậy bỏ đi, cô bất ngờ dùng tay ôm eo hắn.
Khuynh Dạ sững người.
Hắn nhìn xuống, dưới tầm nhìn lờ mờ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang say ngủ của cô.
Không có dấu hiệu thức dậy.
Hành động ôm eo hắn của cô dường như chỉ là một hành vi trong tiềm thức.
Khuynh Dạ dừng lại tại chỗ, ánh sáng trong mắt dần dần thâm trầm.
Một hồi lâu.
Hắn từ từ gỡ tay cô ra khỏi eo mình.
Đôi mắt đen nhánh khẽ nhắm lại, một bên làm động tác, một bên nhìn vào thiếu nữ đang nằm trên giường.
Nhìn không ra Thừa tướng đang nghĩ gì.
Có vẻ như ...!Chỉ đơn thuần muốn thoát khỏi tình trạng hiện tại.
Động tác bình tĩnh và nhẹ nhàng, không vội vã.
Tay của cô bị thiếu niên từ từ gỡ ra, không có phản kháng.
Chỉ là...
Khi ngón tay lướt qua eo thiếu niên, cô liền móc lấy thắt lưng của hắn..