Hai người này kẻ xướng người hoạ, Toa Dư chỉ coi như tiếng chó sủa bên tai.
Nàng mắt điếc tai ngơ, cầm đao tiếp tục đỡ lôi kiếp.
Ngoài Tạ Nghiên Trì và Hồ Dao Dao đứng quan sát, còn có vô số thần tiên trên Thiên Đình.
Từ lúc Cửu Trọng Thiên hoà toàn sụp đổ, bọn họ đã bình tĩnh trở lại.
Trí nhớ của những người này rất tốt, họ đều nhận ra Toa Dư là người hai mươi năm trước lên Thiên Đình kêu oan, Thu Tố Y.
“Chỉ trong vòng 20 năm ngắn ngủi đã tu luyện đến trình độ này, đúng là kỳ tài hiếm thấy đáng tiếc, đi lầm đường.”
Có tiên quân lạnh lùng thở dài.
Đa số nhìn Toa Dư bằng ánh mắt lạnh nhạt, trào phúng, giống như đang xem một con kiến không biết sống chết.
Bọn họ không hiểu nổi, không phải chỉ là c.h.ế.t một ít phàm nhân sao? Hà tất phải hi sinh tiền đồ của mình để báo thù?
Thần tiên làm việc căn bản không cần lý do, nhưng nàng lại cố tình muốn đối nghịch với thần tiên.
Năm đó Thu Tố Y vội vàng tìm chết, hiện giờ một thân tu vi lại cũng vội vàng đi tìm chết!
Hủy đi Cửu Trọng Thiên thì thế nào? Không còn tín ngưỡng của phàm nhân thì lại thế nào?
Chỉ cần bọn họ còn sống, hoàn toàn có thể g.i.ế.c sạch những phàm nhân mất đi tín ngưỡng, chỉ để lại những đứa trẻ, sau đó dạy dỗ và tẩy não chúng, bồi dưỡng chúng trở thành tín đồ trung thành.
____________
Toa Dư không biết mình đã cầm cự được bao lâu, quần áo nàng tả tơi, mỗi một tấc da thịt đều không ngừng chảy máu.
Đối với nàng chút thương tích này không đáng là gì.
Phản phệ khi luyện Huyết Ma Kinh còn đau đớn hơn gấp trăm lần.
Nàng chỉ là không cam lòng, nếu nàng có thể sống sót…
__________
“Mọi người mau nhìn xem, bầu trời đã bị sụp, tại sao đám thần tiên kia còn chưa có chết?”
Một phụ nhân gầy trơ xương chỉ vào nhóm tiên nhân đang lơ lửng giữa không trung, giọng nói đều mang theo hận ý.
Hơn hai mươi nằm nàng thành kính cung phụng, nhưng trượng phu nàng đã c.h.ế.t khi thiên tai ập đến, ngay bản thân nàng cũng nhiễm ôn dịch, chẳng sống được bao lâu.
“Vì sao? Vì sao Thiên Cung đã sụp đổ, mà đám thần tiên kia vẫn bình yên vô sự?”
Rất nhiều phàm nhân ngẩng đầu nhìn lên, nhìn phía vòm trời, lại bị ánh sáng của lôi kiếp làm cho lóa mắt, nước mắt giàn dụa.
“Chính đám thần tiên này gieo rắc tai họa cho chúng ta.
Là bọn họ! Bọn họ nhất định phải chết!”
“Mau nhìn xem, nữ nhân kia là người phá nát Thiên Cung, ta nhận ra nàng! Nàng chính là nữ hiệp áo đen chuyên trừng trị kẻ ác! Cũng là Thần Uy tướng quân đánh đuổi trăm vạn đại quân Ma tộc!”
“Nàng tốt hơn trăm vạn lần so với đám thần tiên kia, nàng mới là thần tiên chân chính!”
Có người chỉ vào Toa Dư, kích động kêu to.
Bá tánh Đông Li quốc còn điên cuồng kích động, quỳ lạy Toa Dư.
“Thần Uy tướng quân, ngài mới là thần tiên trong lòng chúng ta! Nhiều năm trừ gian diệt ác, hiện giờ còn đối đầu với đám thần tiên kia, chỉ có ngài mới xứng được chúng ta cung phụng!”
Hoàng đế Đông Li quốc và công chúa Đông Ta La dẫn theo văn võ bá quan, kêu gọi bá tánh toàn thành, dựng một tế đàn ngay trên tường thành, cầu nguyện cho Toa Dư vì chính mình.
Năm đó vì thăng cấp Huyết Ma Kinh, nàng đi hết mười lăm quốc gia ở Trung Châu, g.i.ế.c vô số kẻ ác, lưu lại vô số truyền thuyết chính nghĩa.
Hiện giờ nàng tay cầm Trảm Tiên, thân ảnh nhỏ bé, đối đầu với trời cao vạn trượng, lại sâu sắc khắc ghi hình ảnh oai phong lẫm lẫm này vào lòng người dân.
Thiên tai liên miên, ôn dịch hoành hành, dân chúng đã sớm tuyệt vọng.
Nhưng Toa Dư xuất hiện tựa như ánh láng le lói giữa trời đêm, thắp lên hy vọng thêm một lần nữa.
_________
Toa Dư gian nan chống cự lại Thiên Đạo, dần dần nàng phát hiện ra có một lực lượng mỏng manh đang truyền vào cơ thể nàng.
Dù chỉ là một tia nhỏ bé, nhưng lan khắp cơ thể nàng, chữa lành tất cả vết thương, còn giúp nàng chắn một đạo lôi kiếp!
Chưa kịp kinh ngạc, nàng đột nhiên cảm nhận được loại sức mạnh này ồ ạt luồn lách vào cơ thể, cuồn cuộn không ngừng.
Đây là?…… Cái gì?
Mọi vết thương nhanh chóng được chữa trị, ngay cả tinh thần lực bị hảo tổn cũng chậm rãi phục hồi.
[Ông trời ơi! Đây là giá trị tín ngưỡng! Thật là nhiều giá trị tín ngưỡng!]
Giọng nói của 003 vang lên, số liệu màu xanh lục trên màn hình điện tử chạy tán loạn, kích động tới mức mất kiểm soát.
[Ký chủ, ngươi có thật nhiều tín đồ! Giá trị tín ngưỡng chính là thứ vô cùng quý giá!]
Toa Dư chớp mắt kinh ngạc, sau đó nàng phát hiện quanh thân mình lóa ra kim Quang.
Mà lôi kiếp không hồi kết kia tựa như đụng phải thứ gì đáng sợ, lúc sắp đánh vào người Toa Dư liền bị tiêu tán, không chút lực sát thương.
Kim quang quanh thân Toa Dư tạo thành một cột sáng phóng thẳng lên trời, quần áo nàng tung bay, ma khí theo đó mà toát ra cuồn cuộn.
Vô số tín ngưỡng của phàm nhân tụ lại trên người nàng, nàng bay lên cao, cuối cùng dừng lại phía trên đầu đám thần tiên.
Tựa hồ nàng, phi thăng thành tiên?
_________
“Tiên ma hợp thể! Tiên ma hợp thể!”
“Rõ ràng ma tu vĩnh viễn không thể phi thăng, nàng chính là ma tu duy nhất phi thăng từ trước đến nay!”
Sau khi phục hồi lại tinh thần, đám thần tiên khiếp sợ nhìn Toa Dư.
“Không, không đúng, các ngươi nhìn giữa trán nàng xem, đó là Tiên Đế ấn! Tại sao lại xuất hiện ấn ký của Tiên Đế trên người ma tu?”
“Nói năng cẩn thận! Nàng hiện tại đã không phải là ma tu, nàng là người mà chúng ta không thể trêu vào!”
Những kẻ có chút thông minh đã chạy trốn mất dạng.
Toa Dư cúi đầu nhìn một thân y phục mới tinh, vừa lòng cực kỳ.
Khóe miệng giương lên một nụ cười.
Nàng nâng Trảm Tiên lên, chỉ về phía Tạ Nghiên Trì, uy hiếp.
“Ly Trần tiên tôn, ta đếm đến ba, nếu ngươi rời đi, ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
“Còn có, tiểu súc sinh trên vai ngươi kia.”
Hồ Dao Dao cả người lông tóc dựng đứng, một đôi mắt hồ ly tràn đầy ghen ghét, trong miệng phát ra tiếng rít bén nhọn.
Toa Dư cười lạnh, bắt đầu đếm: “Một…”
Tạ Nghiên Trì sắc mặt trở nên khó coi.
Hắn nhìn ấn ký Tiên Đế tỏa ra kim sắc giữa trán nàng, biết rõ dù có mười người như hắn cũng không phải đối thủ của nàng.
Hắn từ lâu đã khát khao địa vị Tiên Đế, cư nhiên lại rơi vào người một ma tu như nàng, cảm thấy cực kỳ buồn cười!
Nhưng hắn biết, chuyện quan trọng nhất hiện tại là giữ được tính mạng.
Vì thế, khi Toa Dư vừa đếm, hắn nhanh chóng quyết định, che chở Hồ Dao Dao ở phía sau, xoay người chạy trốn.
Nhưng chưa chạy được trăm mét, hắn đã bị một đao c.h.é.m đứt đầu gối, cùng Hồ Dao Dao ngã lăn xuống đất.
Hồ Dao Dao tức giận thét chói tai, không phải mới vừa đến tới một sao?
Toa Dư mỉm cười, dùng sống đao vỗ mặt Tạ Nghiên Trì, nhìn hai người nói: “Thật ngại quá, con người của ta không quá đáng tin đâu.”
Nàng nhẹ nhàng giơ tay, giống hệt Tạ Nghiên Trì năm đó phất tay liền hủy đi đôi mắt của nàng.
Toa Dư cũng nhẹ nhàng bâng quơ chặt đứt gân mạch toàn thân Tạ Nghiên Trì.
Khóe mắt hắn nứt ra hận ý, nàng nhấc cổ Hồ Dao Dao đang muốn chạy trốn, sau đó túm lấy 8 chiếc đuôi, giật mạnh.
“A a a a a a a a a ——“
Tiếng kêu thế lương vang xa tận trời cao, nàng ta đau tới mức ngất xỉu, m.á.u tươi chảy ra giàn giụa.
Những chiếc đuôi tuyết trắng trên tay nàng hóa thành thịt nát.
“Lần trước trên Cửu Trọng Thiên không thể nhổ đứt đi chiếc đuôi của ngươi, ta vẫn còn cảm thấy có chút tiếc, hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được.”
“Đây chính là kết cục của những kẻ đụng tới giới hạn của ta.”
Toa Dư đánh một đạo pháp thuật lên người nàng ta, nàng ta lập tức tỉnh lại, nàng nhìn vào đôi mắt hồ ly, gằn từng chữ.
Hồ Dao Dao lúc này đã không còn cảm thấy hận, mà là sợ hãi tới cực điểm.
Đồng thời nàng ta cũng hối hận không thôi, vì sao lại mặc kệ Mặc Diễn tùy ý đồ thành, vì sao lúc ấy lại mang tâm trạng xem kịch, giữ lại một mạng của Thu Tố Y này?
Nếu nàng ta không ngạo mạn như vậy thì tốt rồi!
Từ khi thoát khỏi thân phận hồ ly hèn mọn, phi thăng thành tiên, liền đã quên mất bản thân từng nhỏ yếu thế nào.
Nàng ta quá kiêu ngạo, luôn coi những nữ nhân khác như tô tỳ hạ tiện, thích cảm giác cao cao tại thượng, nắm giữ sinh mạng của người khác.
Hiện giờ rốt cuộc chính mình rơi vào tay người khác.